An Giai Kỳ điềm nhiên xoay người nhìn Lục Tử, anh bắt gặp ánh mắt gian tà của hắn đang nhìn xuyên thấu người mình, bất giác cau mày, " Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?"
" Ey, anh nói vậy làm tôi đau lòng quá. Anh cũng biết...tôi thích Trần Hinh mà. Chuyện này đương nhiên là..." Lời Lục Tử chưa hết thì đã bị Giai Kỳ chặn đứng, " Tóm lại tôi không cần phải nói cho cậu biết, mà nếu cậu biết rồi thì thôi vậy."
".... " Lục Tử nhìn thái độ dửng dựng của An Giai Kỳ mà muốn phát hoả. Chẳng lẽ nhìn mặt hắn không đủ thật tâm à?
" Tôi còn có việc, xin phép đi trước. " An Giai Kỳ hướng mắt đến Lục Tử rồi xoay người đi ra cổng.
Sân bay lúc nãy còn bị náo loạn một trận, bây giờ thì lại trở về quy cũ, ai nấy đều chỉ biết lo đến bản thân mình, mặc những việc xung quanh.
Lục Tử đứng tần ngần tại chỗ một lát rồi cũng xoay người đi ra cổng. Hắn ngồi trên xe lướt trong gió, tay gác lên thành cửa, nghiêng đầu suy nghĩ.
Hiện tại Trần Hinh đã mất trí nhớ, như vậy hắn sẽ rất nhiều cơ hội được tiếp cận cậu ta. Dù gì Trần Hinh cũng đã quên mất Lâm Y Phàm là ai, cái con người đó luôn gây chướng mắt Lục Tử hắn, bây giờ thì hoàn toàn thảm bại dưới chân hắn.
Nghĩ đến viễn cảnh đó, Lục Tử bật cười lên khình khịch trông khá đắc thắng. Hắn cắn nhẹ môi, nhếch miệng cười khẩy, tay lái rẽ sang con đường khác hướng đến bệnh viện Bắc Hà.
- - - - - - - -
Lúc này An Mỹ đang đến bệnh viện chỗ An Cảnh nằm. Sau cái ngày An Cảnh tỉnh lại, sức khoẻ của ông đã dần phục hồi đáng kể.
Điều này khiến An Mỹ rất vui mừng, một bên anh trai cô đã khoẻ lại, một bên Trần Hinh cũng dần chấp nhận cô chính là cô ruột dù trí nhớ chưa ổn lắm.
Nhưng bước đầu đã được như vậy là quá tốt rồi. Cô ngồi trong phòng bệnh hướng mắt ra cửa sổ, ánh nắng chang chang bên ngoài hơi rọi vào khung cửa kính, khoé môi khẽ cong lên.
An Cảnh nằm trên giường hé mở mắt, thấy nụ cười mỏng manh của em gái, ông hơi nhíu mày, sau đó thì lên tiếng, " Em...nhìn...gì...vậy....? " Lời nói của ông vẫn còn khó khăn lắm, chỉ nói được một câu ngắn.
An Mỹ nghe giọng nói ồn ồn bên cạnh mà khẽ giật mình, cô quay đầu nhìn An Cảnh, mỉm cười dịu dàng, " Anh tỉnh rồi à? Em đang nhìn trời mây thôi..." Cô cười, gương mặt lại hơi phiếm hồng.
"...Em đang...vui ư..?" An Cảnh nói, tay ông khẽ nhúc nhích.
An Mỹ gật đầu, " Đúng vậy, dù chưa phải là niềm vui trọn vẹn nhưng cũng khá hài lòng. Anh à, anh cố gắng mau hồi phục, lúc đấy anh sẽ sớm được gặp lại con trai thất lạc của mình thôi."
Con trai? Lẽ nào An Mỹ đã tìm được Tiểu Hinh ư? Suốt mấy tháng qua, An Mỹ vẫn chưa hé môi chuyện này cho An Cảnh ông biết, hôm nay cư nhiên nói ra.
An Mỹ không phải vì buột miệng mà lỡ lời, cô cũng muốn nói thẳng cho An Cảnh biết về sự tồn tại của con trai mình. Có khi nhờ vậy mà ông có động lực để mau hồi phục sức khoẻ hơn.
" An Tiểu Hinh.... " An Cảnh khẽ gọi tên con trai mình, bàn tay nhích lại gần chỗ An Mỹ, đôi mắt rưng rưng chứa đầy xúc cảm.
An Mỹ nhìn anh trai mình sắp khóc, cô mỉm cười dỗ dành, " Đừng xúc động như vậy, sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của anh đấy. Chúng em đã tìm được Tiểu Hinh, chỉ là trong khoảng thời gian này, hai người vẫn chưa thể gặp nhau được. Anh hãy ráng chờ nhé, sẽ sớm thôi. "
An Cảnh ngước mắt nhìn An Mỹ, trong đầu lại nhớ về khuôn mặt non nớt đáng yêu của Tiểu Hinh. Thằng bé con nghịch ngợm nhưng lại ngoan ngoãn đúng lúc đó đã khiến trái tim An Cảnh đập liên tục.
Ông rất giàu cảm xúc, là một con người đầy tình cảm, khi biết tin con trai mình bị thất lạc, tinh thần ông hoàn toàn suy sụp. Trong suốt năm tháng đó, ông chẳng buồn để ý đến những thứ khác, ngay cả đứa con trai thứ hai của mình, ông cũng đã vô tâm mặc nó.
Song cho cùng, có lẽ hai đứa con trai này bị khổ đều là lỗi tại ông cả. Ngay ngày đám tang của Hạo Hiên, An Cảnh vì quá sốc mà không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Đến hiện tại, cảm xúc ấm áp ngày nào lại tràn về, có lẽ là nhờ tin tức của Tiểu Hinh đã khiến con người lúc trước của ông quay trở lại.
An Cảnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tia nắng ấm áp kia như sưởi ấm trái tim ông, khoé môi khẽ cong lên một đường thật mỏng.
An Hạo Hiên, ba xin lỗi con vì đã quá vô tâm khi con còn sống...
An Tiểu Hinh, ba sẽ cố gắng chờ đợi đến ngày hai chúng ta đoàn tụ lại, lúc ấy sẽ cùng nhau đến thăm em trai con nhé!
- - - - - - - - -
Ở viện Bắc Hà, Trần Hinh ngẩn người ngồi trong phòng bệnh của Lâm Y Phàm. Căn phòng khá rộng nhưng chỉ có vẻn vẹn hai con người xa lạ nhưng lại gần gũi.
Một người nằm im ngủ say trên giường, nhịp thở đều đặn, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng. Lâu lâu Trần Hinh lại thấy đôi mày Y Phàm cau lại như vừa gặp phải ác mộng.
Những lúc như thế, Trần Hinh chẳng hiểu sao mình lại cảm thấy lo lắng, anh đứng dậy đi lại gần chỗ Y Phàm, khẽ khàng đưa tay lên xoa xoa mái tóc của anh,