Ở nhà mẹ của Lâm Y Phàm không bao lâu thì đã đến buổi trưa, Trần Hinh đành tạm biệt Lam Ngọc cùng bé con Nhược Ninh để đến công ty.
Lâm Y Phàm vì vừa mới xuất viện nên đã bị Trần Hinh bắt ở nhà, không cần đưa anh đến công ty.
Trần Hinh leo lên con xe màu trắng thân yêu của mình, nhanh chân nhấn ga lướt đi trong nắng. Bầu trời quang đãng với khá nhiều mây, ánh nắng chói chang buổi trưa cũng khó mà len lỏi qua được.
Trên tấm kính xe chỉ phản chiếu một ít nắng được rắc trên thành cửa, Trần Hinh vừa lái xe vừa mở một bản nhạc du dương tận hưởng.
Không lâu sau thì Trần Hinh tới công ty, anh rẽ bánh vào bãi đậu xe. Sau khi đậu ngay ngắn rồi anh mới cất bước vào phòng làm việc.
Làm ở đây cũng chưa lâu, mọi thứ dường như còn quá mới mẻ với anh. Công việc cũng không ít, nó cứ dồn một đống trên đầu anh như một gánh nặng.
Thật may là có An Giai Kỳ ở bên cạnh để giúp đỡ, nếu không thì Trần Hinh rất khó mà vượt qua cái ải này.
Ngồi làm việc một lúc, bên ngoài có cô thư ký bước vào, dáng vẻ bình thản nhẹ nhàng. Cô bước tới bàn anh, nhỏ nhẹ cất tiếng.
- Chủ tịch, có người muốn gặp anh.
- Ai thế? - Trần Hinh rời mắt khỏi màn hình laptop nhìn lên cô thư ký.
- Người đó đang đứng ở bên ngoài, chỉ bảo là có việc rất gấp mà thôi. - Cô thư ký bất đắc dĩ cười cười.
Trần Hinh nghe thế, trong lòng lại sinh nghi, dường như anh biết ai đang đứng đợi ở ngoài. Để không mất thời gian, anh đành đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Ra đến cổng, anh thấy một bóng dáng người đàn ông rất quen thuộc, dáng dấp cao hơn anh một chút, vẻ mặt phảng phất khí chất lãng tử nhưng sao...nhìn không vừa mắt tí nào.
Tóc của hắn được cắt cao gọn gàng, trên sống mũi còn đang đỡ lấy một chiếc kính màu đen. Thoạt nhìn trông quá tri thức!
Trần Hinh bước tới gần hơn, lúc này thì mới nhận ra con người đó. Anh khá ngạc nhiên, bước đi dừng lại một chút, tưởng như không dám tới gần thêm chút nào nữa.
Con người kia nghe tiếng bước chân liền chầm chậm xoay người lại, hắn nhìn Trần Hinh rồi nở một nụ cười thân thiện. Nụ cười ấy xét ra mà nói thì rất đẹp, chỉ là trong mắt Trần Hinh, nó hơi lưu manh.
- Lâu quá rồi không gặp, Tiểu Hinh. - Lục Tử chủ động cất tiếng.
-...Ừm, lâu...lâu quá không gặp... - Trần Hinh mất tự nhiên đến mức không nhìn thẳng mắt hắn mà nói chuyện.
Lục Tử thì tỏ ra bình thản hơn, hắn cắm hai tay vào túi quần tiến đến gần cho anh, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn ngắm Trần Hinh một chút.
- Chúng ta...liệu có thể nói chuyện một chút không? - Lục Tử mở lời.
Trần Hinh lúc này ngẩng mặt, anh kiên quyết lắc đầu, ánh mắt không chớp lấy một cái.
- Ha, thôi được rồi, đừng nhớ đến quá khứ nữa, được chứ? Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi, thật đấy. - Hắn mỉm cười, hai tay hơi giơ lên ra dáng thề thốt.
Trần Hinh bộ dạng vẫn còn đề phòng cao độ, lát sau thì gật đầu đồng ý. Có lẽ hắn cũng chỉ muốn nói chuyện mà thôi, anh thầm nghĩ như thế.
Dứt lời cả hai cùng nhau sóng vai đi đến quán cà phê đối diện công ty. Bước vào bên trong, làn hương nhẹ nhàng lướt qua khiến cho ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Ngồi vào bàn, Trần Hinh nhìn thực đơn rồi gọi tuỳ tiện ly cà phê sữa, còn Lục Tử là cà phê đen. Đây là lần đầu hai người trái ý nhau.
Lục Tử nghe Trần Hinh gọi cà phê sữa anh khẽ nhíu mày.
- Anh nhớ em thích uống cà phê đen mà nhỉ?
- Bây giờ thích cà phê sữa hơn, vì bị quen theo khẩu vị của Y Phàm. - Trần Hinh tự nhiên trả lời.
Lục Tử nghe xong cũng chỉ nhếch môi cười nhạt. Từ lúc ở bệnh viện, hắn đã biết rằng mình thực sự không còn cơ hội nữa rồi. Mà hình như hắn chưa bao giờ có cơ hội ở gần Trần Hinh cả.
- Anh muốn nói gì? - Trần Hinh cất tiếng.
Lục Tử chống cằm nhìn Trần Hinh, khoé môi cong nhẹ lên.
- Ừm, đầu tiên...tôi muốn xin lỗi em, xin lỗi cả...Y Phàm. - Khi nói câu này, đôi mày hắn có hơi chau lại, có vẻ không can tâm lắm.
- Xin lỗi người khác khiến anh khó chịu như thế à? - Trần Hinh nhếch môi cười châm chọc.
- Ừm...ai cũng có lúc ngượng ngùng như vậy mà. - Lục Tử nhún nhún vai rồi nói tiếp.
- Hôm làm loạn ở bệnh viện, tôi đã bị còng tay đến sở cảnh sát. Tới đó bọn họ thật hung dữ, không đến nỗi tra tấn nhưng cứ hỏi cung làm tôi thật muốn điên lên. Sau đó thì bị giam một tuần. Trong một tuần đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những việc mình làm. Tôi nghĩ...tôi đã làm tổn thương đến em. Tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi nói điều này không phải để nguỵ biện cho những hành động điên rồ của mình nhưng mà...tôi đã yêu em đến mức không còn kiểm soát được hành vi của bản thân. - Lục Tử chậm rãi nói từng câu từng chữ.
Trần Hinh ngược lại cảm thấy có chút xúc động, anh cầm muỗng khuấy nhẹ ly cà phê, ánh mắt chăm chú nhìn vào biểu hiện trên gương mặt đối diện.
- Đó là những lời tôi muốn nói. Tôi nói ra chỉ hy vọng em sẽ không còn oán trách tôi nữa chứ chẳng đòi hỏi gì thêm cả. Bây giờ tôi cảm thấy một mình vẫn tốt a. Ừm, thật ra ít ai có thể nói điều này một cách thật lòng, nhưng hôm nay tôi đây chính là thật tâm muốn chúc...em với Y Phàm sẽ hạnh phúc bên nhau. - Lục Tử nói xong thì nhẹ nhàng cầm tách cà phê nhấp môi một miếng.
Trần Hinh lúc này thở nhẹ trong lòng, anh từ lâu cũng đã không còn oán hận Lục Tử nữa, oán hận một người đôi khi còn mệt mỏi hơn là tha thứ cho người đó nữa.
- Được, tôi từ lâu cũng đã hết oán trách anh rồi, đừng nghĩ nữa. Coi như...những chuyện đó gió đều thổi nó bay mất rồi.