----------> Tada, đây là Y Phàm và Tiểu Hinh hehehehe:3 [ on pic]
Từ sau cái hôm Lâm Y Phàm bày tỏ tình cảm trong rạp chiếu phim thì tình cảm của hai người bọn họ đã tăng lên rất nhiều.
Bao nhiêu chuyện đau buồn trong quá khứ đều dần tan biến không một dấu vết, cứ như giữa bọn họ từ trước đến giờ chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Chính Lâm Y Phàm cũng đã chấm dứt đi tư tưởng của mình, cái tư tưởng luôn bị quá khứ đau thương ám lấy. Những tấm hình của An Hạo Hiên cũng được anh cất ở một nơi rất khó tìm ra, coi như là cất đi cái kỷ niệm không nên nhớ lấy.
Còn Trần Hinh thì cũng thấu hiểu hơn cho Y Phàm, hiểu được tình cảm mà anh dành cho Hạo Hiên, hai người bọn họ dù sao cũng từng yêu nhau như vậy. Bản thân anh không nên bắt ép Y Phàm quá đáng.
Hai người đó, một người gạt bỏ quá khứ, một người ngược lại biết thông cảm cho người yêu của mình. Thật hoà hợp làm sao!
Vào buổi chiều ngày nọ, Lâm Y Phàm sau khi tan ca liền đến nhà Trần Hinh đón anh rồi cả hai đến một cửa hàng quần áo quen thuộc.
Lâm Y Phàm quen biết với cậu chủ của cửa hàng này, cậu chủ này rất đáng yêu, gương mặt khả ái, tính tình vui vẻ, phóng khoáng. Lúc trước cậu ta ở bên Pháp cùng với dì, sau này về đây làm việc trong công ty gì đó, cuối cùng là quyết định theo ngành mà mình yêu thích.
Cậu chủ rất thích thiết kế thời trang, nhiều bộ quần áo tự tay cậu vẽ nên trông rất đặc biệt và đầy ấn tượng. Điều quan trọng chính là...cậu cũng giống Lâm Y Phàm và Trần Hinh.
Người yêu của cậu cũng là một người đàn ông!
Lâm Y Phàm với Trần Hinh sóng vai đi vào cửa hàng quần áo đó. Cậu chủ kia nghe tiếng chuông vang lên lanh lảnh liền xoay người lại, thấy Y Phàm, khoé môi cậu cong lên.
- Ái chà, khách quý khách quý nha~.
Y Phàm cũng mỉm cười nhìn cậu, cái người này luôn luôn vui vẻ như thế đấy.
- Ừ, hôm nay rảnh rỗi đến thăm cậu một chút đây. - Lâm Y Phàm vừa nói vừa kéo Trần Hinh tiến gần hơn một chút.
Trần Hinh đứng giữa nhìn hai người bọn họ trò chuyện vui vẻ, dường như đã rất quen nhau rồi.
- Đây là Tiểu Hinh, người yêu tôi đấy. - Lâm Y Phàm không ngần ngại giới thiệu.
Cậu chủ kia cầm cây thước đo trên tay, nhẹ nhàng tì vào cằm, ánh mắt lướt khắp người Trần Hinh một lượt, khoé môi nhếch lên.
- Anh chọn người yêu khéo quá đó. Hai người rất đẹp đôi.
Lâm Y Phàm nghe cậu khen liền vui vẻ cười nói. Trần Hinh ngược lại đỏ mặt bừng bừng, anh vốn không quen kiểu giới thiệu người yêu kiểu này.
- Okay, hôm nay đến là để nhờ tôi may đồ đúng không? - Cậu chủ đặt cây thước lên bàn rồi xoay người lại hỏi.
Lâm Y Phàm rất hài lòng mà gật đầu, cậu ta luôn hiểu ý của anh như vậy.
- Được rồi, vậy từng người lên đây tôi sẽ lấy số đo rồi may cho cả hai mỗi người một bộ vest thật đẹp!!!!
Nói đến đây cậu dừng một chút rồi nhìn Trần Hinh, nụ cười ranh mãnh lộ ra.
- Tiểu Hinh à, anh hôm đó phải trông thật đẹp như cô dâu đó nha!! Còn Y Phàm nhớ gửi thiệp mời cho tôi đấy.
- Haha...được rồi đấy cái tên này, cậu lo làm việc của mình trước đi. Nếu tôi mời thì...nhớ đem theo người của cậu luôn nhé.
-...^///^ - Cậu chủ nghe Y Phàm nói mà hơi đỏ mặt, khoé môi chỉ cong nhẹ lên một chút.
- Ừ...biết rồi, tôi sẽ lôi kéo người đó đi chung mà. Làm sao cậu chủ tôi đây có thể cô đơn lẻ bóng đi ăn tiệc cưới được chứ.
Dứt lời cậu chủ bắt tay vào làm việc của mình, đan xen vào đó là những câu nói hài hước của cả ba. Trần Hinh dần dần cũng tập làm quen với cậu chủ cửa hàng quần áo này.
Hai tuần sau, cũng vào dịp giáng sinh, lễ cưới của Y Phàm và Trần Hinh được tổ chức trong một nhà hàng khá nổi tiếng.
- Hmm...này, cậu không định cảm ơn tôi à? - Chủ nhà hàng đứng dựa tường, hất mặt về phía An Giai Kỳ.
- À quên mất. Cảm ơn cậu đã cho chúng tôi mượn chỗ này để tổ chức tiệc. Gian phòng này thật ấm áp làm sao!!! - Giai Kỳ hướng mắt đến chủ nhà hàng cười cười.
- Ờ cũng vì chỗ quen biết nên tôi mới dễ chịu như vậy thôi nhé. Mà hai chú rễ kia đang trong phòng chuẩn bị à? Sắp vào tiệc rồi đấy. - Chủ nhà hàng đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở.
- Được rồi, tôi vào xem đây. - Dứt lời An Giai Kỳ rời khỏi đó.
Trong phòng thay đồ, Trần Hinh đứng trước gương chỉnh trang y phục của mình. Anh bận một vest đen được đặt may vừa khích với thân hình. Lúc này anh mới nhận ra mình bị gầy đi nhiều quá.
Không chỉ mình anh thấy điều đó mà cả Lâm Y Phàm cũng để ý được. Anh khẽ nhíu mày đi đến từ sau lưng, ôm ngang hông Trần Hinh nhỏ giọng nói.
- Sau khi có thể đem em về nhà một cách đường hoàng, anh sẽ nuôi em béo trở lại. Người em...thật là gầy hết sức!
-.... - Trần Hinh nghe anh nói mà hai tai đỏ ửng, đem về nhà cơ á?
- Này, hai người kia, chuẩn bị đi chứ. - An Giai Kỳ đứng tựa cửa, lấy tay gõ lên cửa vài tiếng.
Lâm Y Phàm với Trần Hinh đồng loạt xoay người lại, hai người nhìn Giai Kỳ mỉm cười.
- Vâng.
Lễ cưới đã bắt đầu bằng mấy hình thức quen thuộc. Hai chú rễ đứng trên sân khấu, sau màn giới thiệu là đến màn rót rượu, rồi vòng tay nhau cạn ly rượu.
Bên dưới, từng tiếng vỗ tay vang lên tanh tách. Gian phòng hôm nay ngập trong một màu tím nhạt, là màu của viên đá đính ước trên cổ Trần Hinh
Mọi người thân thiết đều đến dự tiệc chung vui cùng bọn họ, Trần Hinh lướt mắt xuống dưới nhanh chóng nhận ra cậu chủ thiết kế cùng với...người của cậu.
Hai người thật đẹp đôi đó!!!
Sau màn uống rượu, Lâm Y Phàm với Trần Hinh bước xuống tiến đến từng bàn chào hỏi.
- Cậu chủ, cậu cũng giữ lời quá đó. - Lâm Y Phàm hướng mắt đến nhà thiết kế nổi tiếng cười cười.
Cậu nghe anh nói liền cười cười. - Dĩ nhiên rồi, tôi đã bảo không dự tiệc một mình mà.
- Cảm ơn cậu đã đến chung vui. - Trần Hinh nhẹ nhàng nói.
- Không có gì a~. Chúc hai người hạnh phúc. - Cậu chủ cười đáp lại.
Sau màn chào hỏi với nhà thiết kế, Trần Hinh bị Y Phàm kéo qua bàn khác. Trong khi đi, Trần Hinh ghé sát tai thì thầm với anh.
- Người...yêu của cậu kia thật lạnh lùng anh nhỉ?
- Ừ người đó luôn luôn như vậy, là một chủ tịch nên...tính khí có hơi lãnh đạm. - Lâm Y Phàm cười nói.
Từ đằng xa, Dương Vũ đang giữ chặt tay Bối Lạc Lạc kéo đến gần. Hai con người này đã đến trễ còn rắc rối lắm chuyện.
Lâm Y