Ca Diễm sửng sốt một chút, sau đó cô chỉ bàn cờ, nghi hoặc nhìn anh: "Tôi vừa mới nói nếu tiếp tục đi xuống, quân đen sẽ phải thua."
Bồ Tư Nguyên nhẹ gật đầu.
"Vậy anh còn muốn tôi dùng quân đen?" Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Muốn tôi chịu chết thì cứ việc nói thẳng."
Anh bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô: "Tôi không cho rằng quân hồng thắng là phương pháp phá giải mật thất này."
Hiển nhiên, mấu chốt để thoát khỏi mật thất là bàn cờ tướng, như vậy mới có thể đi đến mật thất tiếp theo, sống hay chết đều nằm ở bàn cờ.
Mà lúc này, thế cục chính xác trên bàn cờ chính là - quân hồng nhất định thắng, quân đen bó tay chịu thua.
Nhưng anh lại nói, muốn cô dùng quân đen đang cận kề thua cuộc tới đánh bại quân hồng.
Ca Diễm chống hai tay lên bàn, nhìn anh, nhướng mày: "Bồ Tư Nguyên, anh cứ như vậy tin tưởng trình độ chơi cờ của tôi, không sợ tôi lại lần nữa hại anh thịt nát xương tan sao?"
Anh tựa hồ phi thường kiên định cho rằng, cách duy nhất phá giải mật thất chính là khiến quân đen phản kích mà không phải để quân hồng đắc thắng. Để làm được như thế, đợi lát nữa còn phải trông cậy vào trình độ chơi cờ của cô.
Bồ Tư Nguyên nghe được lời này, hơi cong môi.
"Tôi tin tưởng cô." Trầm ngâm một lát, anh không nhanh không chậm nói: "Cũng tin tưởng tôi."
Anh tin chỉ cần mình bình tĩnh và quyết đoán, có thể tìm ra con đường để họ thoát khỏi đây, đồng thời cũng tin tưởng năng lực của cô có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.
Mặc dù lúc trước, anh căn bản không biết cô biết chơi cờ, cũng không biết đến tột cùng trình độ chơi cờ của cô thế nào.
Nghe được lời này, không ai thấy được trong lòng Ca Diễm khẽ run lên nhè nhẹ.
Cô rũ mắt nhìn bàn cờ tướng, một lát sau, rốt cuộc khom lưng ngồi xuống cái ghế còn lại đối diện anh.
Lúc ba mẹ rời đi, cô không còn chạm vào cờ tướng, chỉ còn lại hồi ức khi còn nhỏ.
Cô không dám chạm vào.
Bởi vì chỉ cần nhìn thấy, một khi chạm vào, cô sẽ không kiềm chế được mà rơi vào vòng xoáy hồi ức, thật lâu không dứt ra được.
Ca Diễm nhìn trong chốc lát, lúc này vươn tay ra muốn chạm vào một quân cờ.
Chỉ là, tay cô vừa giơ ra, không khống chế được mà có chút run rẩy.
Cách biệt mười năm, cô cũng không biết mình còn có thể phát huy tốt trình độ chơi cờ không. Tình huống hiện tại không phải là đùa giỡn, mà là thời khắc sống còn, nếu cô có sơ suất, cô và Bồ Tư Nguyên sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Mỗi một bước đi của họ, sinh tử như biểu diễn xiếc trên dây.
"Đừng sợ."
Lúc tay sắp chạm vào quân cờ, cô nghe được giọng nói anh khàn khàn trầm ấm vang lên: "Cái gì cũng đừng nghĩ đến, chỉ cần tập trung chơi cờ thật tốt."
Chỉ cần giống cô khi còn nhỏ, nghe theo những gì ba đã dạy, nghiêm túc chơi cờ, đem mỗi một lần thi đấu đi đến hoàn thành, trong quá trình đó hãy tận lực hưởng thụ rồi sẽ tốt lên thôi.
Ván cờ này không liên quan đến sinh tử.
Ca Diễm ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cắn khóe môi. Sau đó cô rốt cuộc cầm lên một quân cờ, chuẩn xác đặt lên một vị trí trên bàn cờ.
Giây tiếp theo, trần nhà của mật thất bỗng nhiên mở ra, sau đó ở phía sau Ca Diễm cách không quá hai mươi centimet đột nhiên rơi xuống một khối cự thạch!
Cự thạch có trọng lượng rất lớn, hung hăng từ phía trên rơi xuống mặt đất, đem mặt đất nứt ra một khe lớn.
Bồ Tư Nguyên nghe tiếng vang lớn, biểu tình không chút biến đổi nào, đôi mắt anh vẫn như cũ dừng trên bàn cờ: "Tôi phải đi thế nào?"
Cô hít sâu một hơi, không nhúc nhích nhìn bàn cờ, giọng nói hơi run: "Quân Mã thứ hai tiến lên một bước."
Anh lập tức nâng tay lên, di chuyển quân cờ trong tay theo lời cô.
Tay anh vừa nhấc lên, lại có một khối cự thạch khác từ trên trần rơi xuống.
Lúc này đây, khối cự thạch lại lần nữa nện xuống cái khe vừa mới nứt ra, khiến cho mặt đất xuất hiện một lỗ thủng.
Mà phía dưới lỗ thủng, lại là không gian khác sâu không thấy đáy.
Nếu bọn họ chơi đến cùng thì mặt đất cũng sẽ bị những cự thạch đó liên tục rơi xuống mà nứt ra càng to, như vậy cô và Bồ Tư Nguyên chỉ có rơi xuống vực sâu phía dưới.
Ca Diễm không quay đầu lại xem tình cảnh phía sau mình, cô nhìn chằm chằm bàn cờ trong chốc lát, lại giơ tay đặt xuống một quân cờ khác.
Ầm! Ầm!
Phía sau cự thạch cứ nối gót rơi xuống.
Từng khối từng khối rơi xuống, bất luận là quân đen hay là quân hồng, cự thạch đều theo sát sau đó.
Có đôi khi rơi xuống Ca Diễm bên này, có đôi khi lại rơi xuống Bồ Tư Nguyên phía đối diện.
Vì không thể chịu được trọng lượng của cự thạch, mặt đất dần dần vỡ ra thành một cái động lớn.
Bọn họ ngồi trên ghế, chân dẫm lên tảng đá bên cạnh.
Bên tai vang lên tiếng gió bị xé rách khi cự thạch rơi xuống, cùng với tiếng mặt đất vì bị đâm mạnh mà gầm rú lên. Trên trán Ca Diễm hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, cô vẫn như cũ tập trung vào bàn cờ, đồng thời chỉ huy Bồ Tư Nguyên xuất cờ.
Bồ Tư Nguyên cả quá trình đều không hỏi cô vì sao lại đi như vậy, bước tiếp theo nên đi như thế nào, một câu anh đều không hỏi, chỉ chú tâm ngồi đối diện mặc cho cô sắp xếp.
Một nước cờ lại đến một nước cờ khác.
Không biết từ khi nào, cự thạch đã không còn rơi xuống.
Chờ đến khi Ca Diễm phát hiện ra, thế cục trên bàn cờ đã xảy ra chuyển biến lớn.
Lúc này quân đen cứ tưởng chỉ chờ thất bại không biết khi nào đã xoay chuyển tình thế, dồn quân hồng không còn đường lui. Trước mắt, cô chỉ cần đi thêm vài nước cờ nữa là quân hồng sẽ hoàn toàn thua cuộc.
"Cự thạch rơi xuống cùng thế cục trên bàn cờ có liên hệ với nhau."
Giờ phút này, cô nghe được Bồ Tư Nguyên trầm mặt đã lâu rốt cuộc mở miệng nói: "Quân đen dần đi đến thắng lợi, cự thạch cũng sẽ không rơi xuống."
Suy đoán của cô và Bồ Tư Nguyên lúc ban đầu giống nhau như đúc - muốn thoát khỏi mật thất, chỉ có quân đen chuyển bại thành thắng.
Lòng tin tưởng của Ca Diễm tức khắc tăng nhiều lên, ánh mắt cô lập lòe vài giây, lần nữa rơi xuống quân đen.
Giây tiếp theo, cô mơ hồ nghe được ghế đá Bồ Tư Nguyên đang ngồi giống như phát ra âm thanh của tiếng vỡ vụn.
Cô từ bàn cờ ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: "Tiếng gì thế?"
Khuôn mặt Bồ Tư Nguyên vẫn điềm nhiên, tựa hồ không có chuyện gì phát sinh: "Không có gì, tiếng cự thạch lăn lộn thôi."
Ca Diễm hồ nghi đánh giá anh vài giây, liền nghe anh nhàn nhạt chuyển đề tài: "Muốn tôi đi thế nào?"
Thời gian gấp gáp, cô chỉ có thể thu hồi tầm mắt, nói cho anh nước đi tiếp theo.
Anh nhìn quân hồng, thấp giọng mở miệng nói: "Còn bao nhiêu bước?"
Cô nắm quân cờ trong tay: "Hẳn là không quá hai bước nữa."
Anh "ừm" một tiếng, rũ mi, lơ đãng nhìn lướt qua dưới chân mình, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Ca Diễm lần nữa hạ một quân đen, âm thanh vỡ vụn phía