May mà Bồ Tư Nguyên tinh tường, lúc sắp bị ống thông gió hun cho ngất, anh nhìn thấy phía trong vách có một nút cơ quan.
Anh ấn xuống cái nút ấy, quả nhiên nhiệt độ nóng rực trong ống thông gió khiến người ta hít thở không thông nháy mắt bắt đầu giảm đi.
Ba giây sau, anh nhìn đến cuối vách có một cánh cửa "tích tích" một tiếng mở ra.
Cách gian mật thất thứ tư gần trong gang tấc.
Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền quay đầu hướng lối vào nói: "Có thể vào được rồi."
Nói xong câu đó, anh đợi trong chốc lát nhưng lối vào một chút động tĩnh cũng không có, anh tưởng do mình nói nhỏ nên Ca Diễm không nghe được, vì thế nâng cao đề-xi-ben gọi lần nữa.
Cô vẫn không tiến vào.
Bồ Tư Nguyên trong lòng sinh nghi, giọng nói cũng trầm thấp vài phần: "Ca Diễm?"
Bên ngoài ống thông gió tựa hồ rất im ắng, chút tiếng động cũng không có.
Lúc này, anh nhíu chặt mày, không chút do dự xoay người quay ngược trở lại ống thông gió.
Bởi vì nguồn nhiệt đã bị anh đóng lại, cho nên lúc quay trở ra so với lúc tiến vào càng nhanh hơn.
Chờ đến khi anh sắp đến lối vào, xa xa đã không thấy một bóng người trong mật thất.
Bồ Tư Nguyên tuy rằng không nói lời nào, nhưng trong lòng đã cực kỳ nôn nóng.
Gian mật thất này không được bình thường, có lẽ khi anh vừa mới vào ống thông gió thăm dò trong thời gian ngắn, mật thất đột nhiên xảy ra biến cố, anh đã kiểm tra hồi lâu nhưng chưa tìm được cơ quan được ẩn giấu dưới mặt tường. Nếu cơ quan nguy hiểm đột ngột xuất hiện khiến Ca Diễm trốn tránh không kịp, thừa lúc đó bị cơ quan cắn nuốt.
Anh tưởng tượng đến đây, cả khuôn mặt đều căng thẳng.
Nếu Ngôn Tích bọn họ ở đây nhất định sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc - Tử Thần bọn họ từ trước đến nay bất luận gặp phải phiền toái cùng nguy hiểm gì đều không thay đổi sắc mặt chút nào. Thế nhưng hiện tại trên mặt lại xuất hiện biểu cảm ấy.
Đó là thần sắc cực kỳ lo lắng mới có thể toát ra của người thường.
Lúc anh định xoay người nhảy ra ống thông gió, một khuôn mặt quen thuộc bỗng xuất hiện ở phía dưới ngay lối vào.
Chỉ thấy Ca Diễm hai cánh tay bám lên, chống đỡ thân thể mình treo ở miệng ống thông gió, sau đó cô tủm tỉm cười nhìn anh, biểu hiện mười phần đắc ý: "Thế nào? Bị tôi lừa rồi! Ai kêu anh vừa nãy ở bàn cờ..."
Tại bàn cờ của mật thất thứ hai anh cố ý dọa cô muốn lấy một mạng đổi một mạng rơi xuống vực, đến bây giờ cô nghĩ lại còn sợ. Tuy rằng sau này cô không bộc lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng lúc anh vào ống thông gió trong lòng cô đã có bàn tính nhỏ.
Hỏa Hôn cô nhiều năm hành tẩu giang hồ có tôn chỉ chính là không bao giờ chịu thiệt. Anh khiến cô lo lắng, cô cũng nhất định chơi lại anh một vố mới xem như huề nhau.
Nhưng vốn dĩ cô cho rằng anh đại khái kêu cô vài tiếng không được đáp lại liền sẽ mất kiên nhẫn, sau đó mình anh tiến vào mật thất tiếp theo, cô cũng sẽ cảm thấy không còn thú vị rồi kết thúc trò chơi trốn tìm này, bò theo anh vào ống thông gió.
Điều cô không ngờ chính là, anh thế mà đi tìm cô, hơn nữa trên mặt còn xuất hiện biểu tình như vậy.
Cả khuôn mặt anh đều căng chặt.
Không phải vẻ lạnh băng của ngày thường, mà bởi vì lo lắng cực độ mà sinh ra căng thẳng.
Môi anh mím chặt, các ngón tay xinh đẹp giờ cũng nắm thành quyền.
Cũng bởi vậy, câu nói vui đùa của cô chỉ nói được một nửa đã bị dáng vẻ làm cho người ta sợ hãi của anh dọa cho nín lặng.
Cả người Bồ Tư Nguyên căng thẳng chạm vào là nổ ngay, khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ cười ngâm ngâm xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trái tim vừa mới treo giữa không trung vì tận mắt nhìn thấy cô bình yên vô sự mà nằm yên về chỗ cũ, đồng thời, một cảm xúc phức tạp khác cũng theo sát nảy lên trong lòng anh.
Là vì cô cố ý trêu chọc mình nên mới tức giận sao?
Giống như không phải.
Là vì cô hại mình lo lắng một hồi sao?
Lại giống như không phải.
Đó là gì?
Vừa bất đắc dĩ lại vừa chua xót, mang theo cảm giác vì tìm lại được mà vui mừng, thậm chí anh muốn vươn tay đem người trước mặt hung hăng ôm vào lòng, cảm nhận cô thực sự tồn tại mới hoàn toàn thấy yên tâm, đến tột cùng là gì?
Bình sinh "thiên tài" Tử Thần chưa bao giờ gặp vấn đề gì nan giải, tại giờ khắc này thế nhưng lâm vào mê mang ngắn ngủi.
Ca Diễm mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của anh không một chút cảm xúc, trong lòng có chút lúng túng.
Nhưng mà, cô hít một hơi thật sâu, nỗ lực đứng thẳng sống lưng nói với anh: "Bồ Tư Nguyên, anh đừng bày ra vẻ mặt đó cho tôi xem. Lúc anh điên khùng dưới mật thất kia, không phải tôi cũng phi ngựa theo anh sao? Hai chúng ta có qua có lại đi? Anh đừng chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân thắp đèn!"
Ánh mắt Bồ Tư Nguyên nhẹ nhàng lập lòe vài giây, đáy mắt anh nảy lên một tia tình cảm nồng đậm phức tạp, trong nhất thời muốn nắm lấy tay cô.
Sau đó anh không nói gì, xoay người một lần nữa leo vào ống thông gió.
Ca Diễm thấy anh phản ứng gì, đáy lòng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó cũng theo sát chui vào ống thông gió.
Hai người cứ như vậy im lặng bò tới lối ra, Bồ Tư Nguyên nhảy xuống mật thất thứ tư trước, sau đó lại lần nữa chuyển tầm mắt về phía ống thông gió.
Ca Diễm vừa mới đem đầu chui ra ống thông gió muốn leo xuống thật soái, liền nhìn thấy vị kia mặt không cảm xúc vươn tay với khớp xương rõ ràng với cô.
Với độ cao này, tuy rằng không được tính là thấp, nhưng đối với cô mà nói nhắm mắt cũng nhảy xuống được, không tổn hại đến lông tơ nào.
Nhưng mắt thấy khuôn mặt người nào đó như đóng băng, lại nhớ đến mình vừa rồi cả gan chơi anh một vố, Ca Diễm lúc này có chút chột dạ, do dự vài giây chỉ có thể đem tay đưa cho anh.
Hai tay nắm lấy nhau, tay Bồ Tư Nguyên hơi dùng sức, đỡ cô từ phía trên chậm rãi xuống đất.
Lúc đặt chân xuống mặt đất, Ca Diễm cảm giác được tay anh đặt hờ trên eo cô.
Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi liền buông tay ra, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay anh vẫn như cũ chạy qua lớp vải dệt, lưu lại trên da thịt cô.
Thật vất vả Ca Diễm mới đè nén được cảm giác khô nóng, lại lần nữa hiện lên trên mặt.
Nhưng qua vài giây cô liền phát hiện, nhiệt độ trên mặt mình nhanh chóng bị đánh lui trở về.
Bởi vì gian mật thất này thật sự quá lạnh.
Thời điểm từ trên nhảy xuống, cô không có cảm giác, nhưng đứng một lúc cô mới phát hiện không quá thích hợp.
Một cỗ rét lạnh từ lòng bàn chân cô tiến vào, một đường lan lên trên, đem cô từ đầu đến chân như muốn đóng băng.
Bồ Tư Nguyên cũng sớm phát hiện ra, anh đem áo khoác mặc trở lại, sau đó đi tới vách tường.
Gian mật thất nhỏ hẹp này, trên vách tường chỉ có một cái nhiệt kế và một đồng hồ đang đếm ngược còn lại mười chín tiếng. Trừ hai thứ này ra, vẫn như cũ không có một vật trang trí nào khác, chỉ có ống thông gió dẫn đến đây.
Ca Diễm cũng đem áo khoác lúc trước cởi ra liều mạng mặc vào, cô một bên vừa run, một bên hùng hổ đi đến cạnh Bồ Tư Nguyên: "Mẹ nó, trong chốc lát hết nóng rồi tới lạnh, mật thất này thật sự có độc, Osiris đúng là não tàn!"
Bồ Tư Nguyên tuy rằng cũng lạnh, nhưng cả người mặc dù hơi run lên vì cái lạnh, anh vẫn như cũ đứng thẳng lưng.
Ca Diễm đi đến bên người anh, xoa xoa hai tay, run rẩy hỏi anh: "Mật thất này... Mấy độ?"
Bồ Tư Nguyên thu hồi tầm mắt khỏi nhiệt kế, môi mỏng khẽ mở: "Âm hai mươi độ."
Chết tiệt.
Ca Diễm dùng khẩu hình mắng chửi thô