Edit+beta: LQNN203
Ca Diễm đứng đối diện với vị kia khoe khoang xong, cũng mặc kệ anh phản ứng thế nào, cảm thấy đã mỹ mãn quay lại xem vách tường bên này.
Chỉ thấy giữa vách tường lúc này đang lập lòe năm con trỏ màu xanh lục, giống như cô vừa thành công thông qua năm hòn đá nên mới sáng lên.
Mà phía cuối năm con trỏ, có một khối gạch nổi lên bề mặt. Cô cẩn thận quan sát một lúc mới nhẹ nhàng ấn xuống khối gạch.
Giây tiếp theo, có tiếng cơ quan chuyển động, trên vách tường xuất hiện một cánh cửa hình chữ nhật. Giờ phút này cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng chậm rãi mở ra một lối đi.
Có ánh sáng chiếu tới, mật thất thứ bảy gần trong gang tấc.
Ca Diễm vừa thấy lối đi, tức khắc trong lòng buông lỏng, lúc này xoay người định đón Bồ Tư Nguyên qua đây.
Thời điểm cô mới lên bờ, năm hòn đá và cơ quan đều trở lại vị trí cũ, nhưng anh đã quan sát toàn bộ nguyên lý hoạt động khi cô đi qua. Với thân thủ của anh, dựa theo đó để qua bên này đối với anh cũng không phải chuyện gì khó?
Chỉ là, cô vừa định mở miệng, liền phát hiện mật thất đột nhiên trở nên kỳ quái.
Phải nói, cô phát hiện ao nước có gì đó không đúng.
Vốn dĩ mực nước trong ao không cao, thậm chí đều nằm dưới những hòn đá, nhưng hiện tại, mắt thường có thể thấy mực nước đột nhiên bắt đầu dâng lên.
Cơ hồ chưa đến mười lăm giây, năm hòn đá sẽ bị nước trong ao nhấn chìm.
Nói cách khác, lối đi duy nhất để Bồ Tư Nguyên qua bên này đã bị chặn lại.
Kỳ thật nước trong ao biến đổi ở tám mật thất này không phải chuyện gì kỳ lạ, vốn dĩ mật thất được tạo nên chính là khiến cho đặc công vào sinh ra tử, người có bản lĩnh không ngừng phá giải cơ quan mới có thể thoát ra. Cũng vì vậy lúc cô ở bờ bên này mở ra con đường đi đến mật thất tiếp theo, mật thất tự nhiên sẽ phát sinh biến hóa, cắt đứt đường lui của cô.
Nhưng mấu chốt chính là, không chỉ có mỗi mình cô!
Nếu sớm biết rằng sẽ như thế này, cô căn bản không vì lo lắng cho vết thương của Bồ Tư Nguyên, một mình qua bên này trước, để lại anh ở bờ bên kia.
Ca Diễm lòng nóng như lửa đốt, lúc này hô lớn về phía Bồ Tư Nguyên: "Anh thử xem xem có thể dùng dây thừng câu lên trần nhà sau đó qua đây được không?"
Bồ Tư Nguyên sớm đã phát hiện nước trong ao thay đổi, trước mắt, nó nhấn chìm năm hòn đá dường như còn chưa thấy thỏa mãn, đã bắt đầu tràn lên bờ.
Cứ theo đà này, dòng nước đen ngòm sẽ nhấn chìm cả gian mật thất!
Anh bình tĩnh đứng trên bờ bên này, rũ mắt nhìn dòng nước đen hung ác tràn tới, sau đó nói với Ca Diễm đang nôn nóng đi qua đi lại ở bờ bên kia: "Bất luận là trần nhà hay vách tường hai bên, đều không có một khe hở hoặc thứ gì để dây thừng có thể câu lấy."
Ca Diễm vừa nghe được lời này, trái tim như rơi thẳng vào vực sâu: "Vậy làm sao bây giờ?"
Khi nói chuyện, đôi mắt cô không ngừng quét quanh mật thất, muốn tìm thứ gì đó để anh có thể lợi dụng đi qua. Nhưng mà, lúc bọn họ tiến vào đã tỉ mỉ quan sát, mật thất không có đồ vật gì hoặc vật trang trí trên vách tường để có thể lợi dụng được.
Bờ bên kia Bồ Tư Nguyên không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn dòng nước sắp tràn đến chân anh. Cô thật sự rất nôn nóng, lúc này không bàn bạc với anh nữa, trực tiếp xoay người ấn lên khối gạch nhô lên kia.
Không có phản ứng.
Cơ quan mở ra lối đi vào mật thất thứ bảy, đồng thời cũng là cơ quan của ao nước, giờ phút này mặc cho cô ấn hay đấm như thế nào đều không có phản ứng gì.
Ca Diễm cùng khối gạch vật lộn trong chốc lát phát hiện không tác dụng gì, lúc này cau mày quay đầu lại lại phát hiện người nào đó vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, tựa hồ một chút cũng không muốn tìm cách để được sống.
Cô gấp đến đỏ mặt, dậm chân, hướng về phía anh nói lớn: "Bồ Tư Nguyên, anh còn không mau nghĩ cách? Lúc này rồi mà còn phát ngốc? Nước nhấn chìm anh thì làm sao bây giờ!"
Lúc này rốt cuộc Bồ Tư Nguyên thu tầm mắt từ dưới chân mình lên, anh chắp tay sau lưng đứng bờ bên kia, không nhanh không chậm nói, môi mỏng khẽ mở gọi tên cô: "Ca Diễm!"
Anh nghiêm túc gọi tên cô, trái tim cô nảy lên, sau đó một dự cảm không lành từ đáy lòng dâng lên.
Cô nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nói từng câu từng chữ: "Anh đừng nói với tôi là anh muốn ở lại nơi này, để tôi đi trước."
Anh nghe được lời này, dường như khẽ cụp mắt.
Rồi sau đó, cô nhìn anh nâng mắt lên, thần sắc không có nửa điểm khẩn trương và nôn nóng: "Cô đi trước đi, tôi sẽ theo sau."
Cô há miệng thở dốc: "Anh gạt người!"
Anh không nhịn được mà bật cười: "Tôi gạt cô làm gì?"
"Không phải lần đầu tiên anh gạt tôi!" Cô không chớp mắt nhìn anh: "Không tới năm phút nữa, gian mật thất này sẽ bị nhấn chìm, làm thế nào anh đến được?"
Bồ Tư Nguyên: "Tôi sẽ bơi qua."
"Nhưng anh sẽ hít thở không thông!" Cô nói: "Dù nước không vượt quá đỉnh đầu anh, nhưng lúc sau sẽ tràn vào tai, mũi và miệng anh, nín thở cũng có giới hạn, đến lúc đó dù có bơi tốt đi chăng nữa cũng vô dụng!"
Lúc hai người đang nói chuyện, vốn dĩ mặt tường hai bên đang bình thường bỗng đột ngột vỡ nứt chui ra hai luồng nước giống nhau. Giờ phút này, hai luồng nước đen ngòm kịch liệt phun trào ra!
Nếu nói tốc độ để nước trong ao dâng lên nhấn chìm mật thất không được xem là nhanh, thì lúc hai luồng nước tràn vào, trong nháy mắt toàn bộ mật thất liền triệt để trở nên "thủy mạn kim sơn*".
*Thủy