Edit+beta: LQNN203
Sau khi nghe cô nói, Bồ Tư Nguyên nheo đôi mắt đẹp của mình lại.
Nội tâm cô gái này đúng là hư thật sự - cô không chỉ cố ý tới gần tai anh nói chuyện, nói xong còn chơi xấu, như thật như giả hà một hơi bên lỗ tai anh.
Kết quả, mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô và những lời cô nói khiến mắt anh lập tức tối sầm lại.
Bồ Tư Nguyên luôn cảm thấy mình là kiểu người cực kỳ tự chủ, trong nhiều năm như vậy, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chưa từng có thứ gì có thể dễ dàng lay chuyển anh, khiến suy nghĩ của anh lệch lạc từng phút.
Tuy nhiên, phải đến sau khi gặp cô, anh mới nhận ra rằng ai đó thật sự có thể châm lửa đốt anh một cách dễ dàng chỉ bằng một câu nói đơn giản.
Thậm chí, anh còn có ý định chấm dứt nhiệm vụ, lập tức đưa tiểu hồ ly không biết trời cao đất dày này đến một con đường vắng vẻ, khiến cô nhận kết cục của việc cố ý trêu chọc và dụ dỗ anh.
Sau khi lộn xộn xong, Ca Diễm biết sẽ ngại ngùng sau đó, cô buông tay anh ra đi về phía trước vài bước, đưa lưng về phía anh che giấu đi đám mây đỏ đã phủ kín má cô.
Chỉ là, không quá vài giây, tay cô đã bị Bồ Tư Nguyên kéo từ phía sau, bàn tay anh hơi dùng sức, cô chỉ có thể buộc lòng quay đầu nhìn anh.
Giữa phố phường náo nhiệt, anh chỉ bình tĩnh nhìn cô, khóe mắt mỉm cười nói với cô: "Chờ đến lúc trời đất thành giường, em đừng khóc nói không cần, nói quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Ca Diễm nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, cơ thể không tự chủ mà tê dại một nửa, cô trấn định để hòa hoãn đi cơn khô nóng đang cuồn cuộn trong lòng, nói với anh: "... Bà đây sợ gì chứ? Anh đừng xem thường em."
"Được." Anh nhàn nhạt lên tiếng, ý cười trong đáy mắt càng sâu: "Vậy xin phu nhân nói lời giữ lời."
Tự mình đào hố, khóc lóc cũng phải nhảy xuống, vì Ca Diễm lỡ nói ra mấy chữ "trời đất thành giường" mà hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, người nào đó vẫn dùng ánh mắt sâu xa đánh giá cô.
Chờ khi bọn họ đi vào khu vực gần quán bar F, Bồ Tư Nguyên bỗng nhiên lôi kéo tay cô dừng bước lại.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô, đột nhiên nói nhỏ với cô: "Mạnh Phương Ngôn có người bạn tên là Kha Ấn Thích, em có nghe qua chưa?"
Ca Diễm trong đầu lọc qua cái tên này, hỏi: "Thái tử của Kha thị?"
Anh gật đầu.
Ca Diễm nhướng mày: "Người ấy làm sao vậy?"
"Không bị sao hết." Bồ Tư Nguyên nói, "Chỉ là trước kia anh nghe Mạnh Phương Ngôn nói qua, bố của Kha Ấn Thích là Kha Khinh Đằng là một nhân vật tàn nhẫn."
Cô nghĩ nghĩ: "Có vẻ như đó là một nhân vật phong vân của một thế hệ, nghe nói năm đó tất cả các tập đoàn ở Bắc Mỹ đều bị khuất phục trước người đó."
"Năng lực nghiệp vụ không phải trọng điểm." Bồ Tư Nguyên từ từ kể ra, "Trọng điểm là Kha Khinh Đằng và phu nhân của ông ấy có một giai thoại."
Vừa nghe đến lời này, Ca Diễm không biết vì cái gì trong lòng mình sinh ra một loại dự cảm không tốt, cô nhìn chằm chằm anh vài giây, nheo mắt hỏi: "Giai thoại gì?"
Bồ Tư Nguyên nhìn đôi mắt nhỏ cảnh giác của cô, nhịn không được khẽ cong khóe môi.
Sau đó, anh áp môi mình lên trán cô, đè thấp giọng nói: "Lần đầu tiên của họ là ở sa mạc."
...
Cả người Ca Diễm như muốn nổ tung.
Cô thiếu chút nữa theo phản xạ đấm vào chiếc cằm với độ cong hoàn hảo của Bồ Tư Nguyên, nhưng cuối cùng lý trí đã ngăn tay cô lại.
Không chờ cô động thủ đánh người, người nào đó vẫn không chịu ngừng nghỉ, tiếp tục dùng giọng nói trầm thấp lại nóng bỏng: "Mặc dù có rất tính xây dựng, nhưng cát quá bẩn, anh nghĩ vẫn có thể ở nơi khác... Em cho rằng nên ở đâu?"
"... Em cho rằng cái rắm!" Ca Diễm mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn anh, "Bồ Tư Nguyên, anh..."
Cô vốn dĩ muốn mắng to vài câu vào "mặt tiền" của tảng băng sơn này rằng bây giờ so với Mạnh Phương Ngôn anh càng lưu manh hơn một cấp, nhưng vừa nói xong những lời này, cô đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Đó là sự cảnh giác và nhạy cảm mà cô đúc ra được trong nhiều năm, cũng là giác quan thứ sáu của một người đặc công, nháy mắt đó cô thề rằng cô cảm giác được một luồng sát khí mãnh liệt và phảng phất như bị đôi mắt lạnh lùng của một con rắn độc nhìn trộm.
Cho nên cơ hồ là giây tiếp theo, cô lập tức thay đổi sắc mặt, theo bản năng chắn Bồ Tư Nguyên ở phía sau cô.
Bồ Tư Nguyên vừa mới tập trung nói chuyện với cô, nhưng vào lúc cô thay đổi sắc mặt, anh cũng ngay lập tức nhận ra sự khác thường tương tự.
Ánh mắt anh quét một vòng bốn phía, lạnh giọng nói: "Có người đang theo dõi chúng ta."
Ca Diễm gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy."
Hai người nhìn nhau, quyết định không đưa ra bất kỳ biện pháp phòng thủ hay quan sát nào trong lúc này, cảm nhận sự khác thường, cùng nhau quẹo vào quán bar F.
Trước khi vào quán bar, Ca Diễm lặng lẽ bật thiết bị liên lạc, thấp giọng đem chuyện vừa phát sinh thuật lại cho hai nhóm Ngôn Tích bọn họ, nói họ cẩn thận một chút khi đến gần đây.
Quán bar F, như bọn họ đã điều tra khảo sát trước đó, ban ngày ban mặt cũng đã ồn ào tiếng người, toàn bộ quán bar dường như đã chật kín chỗ, thật khó để tìm một chỗ đứng cho họ.
Mọi người cười nói, uống rượu và cụng ly tạo nên bầu không khí thoải mái, vui vẻ.
Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên đều hiểu rất có thể ngày đầu tiên họ không thể tìm ra được ai là Vong linh, cho nên hôm nay chỉ là ôm tâm lý thử nghiệm vùng nước này.
Chỉ là họ đã biết bây giờ có ai đó đang theo dõi họ, sự cảnh giác tăng lên nhiều cấp.
Tên tiểu nhân O trời sinh tính đa nghi cho Ca Diễm nhiệm vụ tới đón Vong linh, nhiệm vụ này không phải một sớm một chiều, hắn ta cũng đã cho Ca Diễm tin tức về Vong linh.
Họ muốn truy tìm Vong linh, Vong linh cũng có thể ôm ấp mục đích khác theo lệnh của O - chẳng hạn không muốn tham gia cùng Ca Diễm, mà là gϊếŧ Ca Diễm và những người xung quanh cô.
Sau khi bước vào, Ca Diễm đi đến quầy bar và yêu cầu bartender cho họ hai ly rượu, sau đó kéo Bồ Tư Nguyên rẽ trái rẽ phải vào góc trong cùng và đứng.
Tiếp theo, bọn họ một bên giả vờ uống rượu và nói chuyện, một bên thu toàn bộ tình hình quán bar vào trong mắt, bắt đầu chậm rãi tìm kiếm người khả nghi.
Nửa giờ trôi qua trong nháy mắt, họ thì thầm và trao