Hỏa Hôn

Siêu nhân


trước sau

Edit+beta: LQNN203

Khi Nam Thiệu giơ súng về phía mình, kỳ thực Ca Diễm không nghĩ quá nhiều trong đầu.

Cô chỉ cảm thấy rằng số phận của mình ngày hôm nay sẽ không kết thúc ở đây.

Khoảnh khắc Bồ Tư Nguyên bảo vệ cô khỏi hang ổ của Huyết Hạt Tử, đường đường chính chính thoát khỏi vòng vây của CIA, cô đã hiểu khác về số phận của mình.

Vì anh, kiếp sống trốn chui trốn nhủi của cô đã chấm dứt.

Vì anh, cô không cần phải lang bạt khắp nơi, cũng không cần sống mệt mỏi như vậy.

Có lẽ tất cả mọi người sẽ cảm thấy Hỏa Hôn sấm rền gió cuốn, giống như sẽ không bao giờ sợ hãi, và sẽ không bao giờ ngừng bước chân.

Thực tế cô sẽ làm được.

Tuy nhiên, khi cô thật sự mệt mỏi muốn từ bỏ chính mình, anh đã cho cô dũng khí để bắt đầu lại cuộc sống và tương lai.

Khi cô bước ra khỏi hang ổ địa ngục đó, thời khắc bước đi dưới ánh mặt trời, chỉ có một suy nghĩ - từ nay về sau, cô muốn sống tốt trên thế giới này, sống tốt mỗi ngày, ở bên người cô yêu nhất.

Cô vẫn còn nhiều việc muốn làm, vẫn còn nhiều nhiệm vụ muốn hoàn thành, sự nghiệp cả đời cô là loại bỏ bóng tối khỏi thế giới này.

Dù cô có bị thương nặng đến đâu, cô vẫn yêu thích nhiệm vụ của mình, trung thành với nhiệm vụ của mình.

Hơn nữa, người yêu của cô sẽ luôn đi cùng cô.

Không rời không bỏ.

...

Khi Nam Thiệu thực sự bóp cò, cậu ta đột ngột di chuyển họng súng lên vài cm.

Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, dường như ở một giây trong vòng biến số, cho nên mọi người trong phòng nhất thời không phản ứng kịp.

Viên đạn lao ra khỏi họng súng, khó khăn sượt qua đỉnh đầu Ca Diễm, ghim thẳng vào trái tim Vong linh!

"A----!"

Tên Vong linh gầm lên và quỳ trên mặt đất, ôm chặt lấy ngực, máu tươi lập tức bắn ra từ ngực, lan ra đầy đất.

Người vừa mới quỳ trên mặt đất không có phản công gì là Bồ Tư Nguyên, đột nhiên nhảy lên từ mặt đất như một con báo, anh nhanh chóng thoát khỏi dây thừng căn bản không hề được trói chặt trên người ném sang một bên, khóa lại cửa phòng, rút súng giấu dưới quần áo ra, bắn những tên côn đồ xung quanh Nam Thiệu và Vong linh mấy phát.

Tức khắc, trong phòng loạn thành một mớ hỗn độn.

Nhóm người đang ngoan ngoãn dựa vào tường chờ đợi chỉ thị của Vong linh đang vô cùng sợ hãi, bọn chúng rút súng ra theo bản năng và bắt đầu bắn lung lung trong phòng không mục đích. Trong đó có một số tên thấy Vong linh đang ôm ngực ngã trên đất sắp chết đến nơi, sợ tới mức mặt mày tái mét, chỉ biết ngây ngốc vây quanh Vong linh liều mạng gọi hắn, thậm chí không nhớ đến vấn đề phải gọi bác sĩ đến.

Mà Bồ Tư Nguyên dưới tình thế hỗn loạn đó, một bên vừa yểm hộ cho nhóm Ca Diễm, một bên đã xử lý một phần ba đám người trong phòng.

Vào lúc này, những tên bảo vệ đang tuần tra bên ngoài căn phòng mơ hồ nghe thấy tiếng súng dày đặc và tiếng người hỗn loạn trong phòng, rốt cuộc bọn chúng đã nhận ra có điều không ổn, dùng lực phá cánh cửa từ bên ngoài, cầm súng "rầm" một tiếng vọt vào.

Lúc này Ca Diễm cũng dùng dao cắt đứt được sợi dây đang trói mình và Ca Thiên Thiên.

Cô lau mặt, liền đoạt lấy khẩu súng trên tay Nam Thiệu người vẫn còn đang choáng váng đứng tại chỗ khi mới nổ súng xong, đem Ca Thiên Thiên đẩy tới Nam Thiệu, sau đó hét lên: "Mang Thiên Thiên trốn sang một bên!"

Đây là lần đầu tiên Nam Thiệu nổ súng gϊếŧ người, người trước nay bàn tay chỉ sờ lên bàn phím, giờ phút này không kiềm chế được mà không ngừng run rẩy.

Chỉ đến khi Ca Diễm đẩy Ca Thiên Thiên đến chỗ cậu ta, cậu ta mới bừng tỉnh lại như từ trong giấc mộng. Tuy rằng thân thể còn đang không ngừng run lên, nhưng tình thế cấp bách, theo bản năng cậu ta kéo Ca Thiên Thiên chạy ra sau cái tủ trong góc tối của căn phòng.

Ca Diễm và Bồ Tư Nguyên thừa dịp phối hợp cùng nhau, dựa lưng vào nhau liên tục đấu súng với những tên côn đồ Huyết Hạt Tử ở trong phòng và đang tràn vào sau khi nghe thấy tiếng chuông báo động.

Ca Diễm một bên nheo mắt nổ súng, một bên mở miệng nói chuyện với Bồ Tư Nguyên: "Em biết sợi dây trên người anh có gì đó không ổn."

Sợi dây thừng kia, người thường nhìn qua sẽ tưởng trói rất chặt, khó có thể chạy thoát, thực ra người sáng suốt vừa thấy đã có thể hiểu ra, sợi dây thừng chính là trói một cách bừa bãi trên người anh, căn bản không được buộc chặt chẽ chút nào.

Chiến thuật khổ nhục kế của họ là để bị bắt trong tay của Vong linh - một tên tự phụ và khinh thường. Vong linh nghĩ rằng mọi thứ đã nằm trong lòng tay bàn hắn, cảm thấy Nam Thiệu lừa gạt bọn họ xong, theo sự phát triển của mọi thứ chắc chắn sẽ đi theo hắn, căn bản không nghĩ đến cuối cùng Nam Thiệu sẽ phản bội.

Loại người như Vong linh đã ở trong bóng tối quá lâu, cảm thấy tình cảm của con người là giả dối không đáng tin cậy. Cho nên hắn ngàn tính vạn tính, hắn sẽ không tính toán được những thay đổi trong cảm xúc của con người cũng có thể đảo ngược lại ảnh hưởng lớn đến kết quả thế nào.

Bồ Tư Nguyên một bên nổ súng, một bên không quên nở nụ cười: "Anh biết anh không thể nào qua mắt được em."

Lúc này Ca Diễm nghiêng người, gϊếŧ chết hai tên Huyết Hạt Tử, nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Xuống tay với khuôn mặt mình như thế, anh không sợ bị hủy dung sẽ bị em vứt bỏ sao?"

Cô chỉ vào vết thương trên khóe miệng và trên trán anh.

Những vết thương đó chắc chắn không phải do Nam Thiệu gây ra, cô biết rất rõ ràng Nam Thiệu kia tay trói gà còn không chặt, năng lực để gây ra vết thương như thế là không có.

Thoạt nhìn vết thương trên mặt anh máu me ghê rợn, thật ra cô biết nó chỉ là vết thương ngoài da, không để lại sẹo.

Kể cả vết máu trên đầu anh, cô nghi ngờ rằng bên trong có chỗ nhỏ để tương cà.

Bồ Tư Nguyên nhẹ hạ mắt xuống: "Em sẽ không."

"Làm sao anh biết em sẽ không?" Ca Diễm nhướng mày, "Bồ Tư Nguyên, em hy vọng anh hãy nghĩ kỹ lý do thoái thác, ví dụ như anh đã sắp xếp bao nhiêu kịch bản gạt em mà em không hề hay biết, hoặc là anh cũng có thể chọn cách im lặng trực tiếp quỳ trên xương rồng... Tóm lại, chờ sau khi từ nơi này ra ngoài, em sẽ từ từ cùng anh tính sổ."

Ngay từ đầu, cô thấy anh bị thương đi vào sào huyệt là một kế hoạch hoàn chỉnh. Trong đó bao gồm lúc trước họ không chỉ nhốt Ngôn Tích trong phòng như nội gián, sau đó Từ Thịnh biến mất khỏi vị trí bắn tỉa, lại đến một mình cô theo Vong linh đi vào sào huyệt... Hết thảy điều này hoàn toàn liên kết với nhau, có lẽ ngoại trừ cô, tất cả mọi người trong đội đều đang diễn kịch.

Thậm chí còn bao gồm cả Nam Thiệu, người một lần nữa bị anh thuyết phục quay ngược dòng sau khi cậu ta đã làm sai.

"Được rồi." Bồ Tư Nguyên rất ôn hòa đáp lại, "Chờ một lát nữa, Ngôn Tích bọn họ sẽ sớm đến đây thôi."

Dù bên phe đối thủ đông đảo, nhưng may mắn thay có sự kết hợp vững vàng giữa cô và Bồ Tư Nguyên là bất khả chiến bại. Khi những tên côn đồ và lính canh trong toàn bộ hang ổ Huyết Hạt Tử gần như đều lao về phía họ, hai người họ vẫn còn có thể đối phó dễ dàng.

Bởi vì hang ổ này rất lớn, sẽ mất nhiều thời gian để người từ các tầng lầu chạy đến, hơn nữa bây giờ Vong linh đã chết nhóm người này lại càng như rắn mất đầu. Lại thêm đám người ngư long hỗn tạp này, căn bản không có kỹ thuật chiến đấu gì, ngày thường cẩu thả vô kỷ luật, cho nên bọn chúng hoàn toàn không có sức phản kháng, tre già măng mọc tất cả đều lại đây chịu chết.

Nhìn thấy những người vội vã chạy tới này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhóm người tiếp theo cần thời gian để đến, Ca Diễm nhìn tình hình bên ngoài rồi kéo Ca Thiên Thiên và Nam Thiệu ra khỏi phía sau tủ.

Cô chạm vào khuôn mặt với mái tóc rối bù của Ca Thiên Thiên, tgâp giọng hỏi cô ấy: "Thiên Thiên em có biết lối thoát bí mật ở đây không? Chính là lối đi chuyên dụng của Vong linh."

Ca Thiên Thiên dụi đôi mắt ướt đẫm của mình, gật gật đầu, chỉ tay vào cánh cửa bí mật mà cô ấy bị đưa ra trước đó.

"Phía sau là lối đi bí mật đúng không?" Ca

Diễm nhìn thoáng qua cánh cửa bí mật, tiếp theo quay đầu nói với Nam Thiệu, "Cậu và Thiên Thiên thoát ra từ lối đi đó trước, ra ngoài tìm Ngôn Tích bọn họ, tôi và Bồ Tư Nguyên sẽ cản lại phía sau."

Đôi mắt đen của Nam Thiệu nhìn cô không chớp, nhất thời không nói gì.

"Còn ngây ngốc gì thế?" Cô vỗ mạnh vào vai Nam Thiệu, "Đi mau! Chẳng lẽ còn muốn tôi bế cậu đi sao?!"

Hốc mắt Nam Thiệu vốn đã đỏ hoe, bị cô vỗ vào vai thế này lại càng trở thành một tầng sương mờ mịt.

Miệng cậu ta như có ngàn lời muốn nói, nhưng cậu ta cắn chặt môi lại, cứ như vậy hết lần này đến lần khác... Cuối cùng chỉ nói ra ba chữ.

Cậu ta nói: "Tôi xin lỗi."

Tim Ca Diễm đột nhiên co thắt vì ba chữ này, sau đó cô mạnh mẽ nhắm mắt lại, đẩy cậu ta và Thiên Thiên về phía lối đi bí mật: "Xin lỗi cái rắm, chờ sau khi ra ngoài xem tôi xử lý cậu như thế nào!"

Nam Thiệu quay đầu nhìn vào cô thật sâu, dường như cậu ta còn cong môi cười một chút, sau đó xoay người kéo Ca Thiên Thiên đi đến cánh cửa bí mật.

Bồ Tư Nguyên vẫn luôn yên lặng theo dõi họ, nhân tiện quan sát tình hình xung quanh một cách cẩn thận, mắt thấy Nam Thiệu và Ca Thiên Thiên biến mất sau cánh cửa, anh liếc nhìn rồi bất ngờ cau mày.

"Làm sao vậy?" Ca Diễm thấy sắc mặt anh thay đổi, lập tức hỏi.

"Có gì đó không ổn." Bồ Tư Nguyên cắn chặt hàm răng, đột nhiên tiến về phía Vong linh đang nằm trên mặt đất, "Hắn giống như không..."

Giọng nói anh vừa rơi xuống một khắc, bọn họ nhìn thấy Vong linh vốn dĩ cho rằng hắn mất máu quá nhiều đã tắt thở nằm trên mặt đất, thế nhưng lúc này lại mở mắt ra!

Khóe miệng Vong linh còn trào ra máu tươi, nhưng hắn ta vẫn mở miệng đầy những chiếc răng vàng và đen ra, nở một nụ cười yếu ớt.

Đó là nụ cười quỷ dị nhất từ địa ngục.

Trái tim Ca Diễm chấn động kịch liệt, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Cùng lúc đó Bồ Tư Nguyên giơ súng lên bắn chết Vong linh, hắn cũng đã run rẩy dùng chút sức lực trong sinh mệnh cuối cùng, giơ ngón tay lên ấn một nút của điều khiển mini từ xa trên thắt lưng.

"Không!" Ca Diễm hét lên.

"Bùm----"

Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau cánh cửa bí mật trước mặt họ!

Tiếng nổ mạnh gần như khiến cho đất rung núi chuyển, làm cho cả sào huyệt đột nhiên chấn động một phen.

Ngọn lửa nóng và các luồng không khí phát ra từ phía sau cánh cửa bí mật, ngay lập tức phá hủy toàn bộ cánh cửa bí mật thành từng mảnh.

"A----"

Mắt Ca Diễm trở nên đỏ hoe, cô chạy đến cánh cửa bí mật mà không quan tâm đến sức nóng và ngọn lửa vẫn đang bùng lên. Ngay lúc đó, Bồ Tư Nguyên cũng dứt khoát bắn chết Vong linh, vẻ mặt anh cũng căng thẳng theo sau.

Ngay lúc hai người chuẩn bị đi vào cánh cửa bí mật, đột nhiên nhìn thấy một bóng người nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi làn khói dày đặc.

Là Nam Thiệu.

Nam Thiệu lúc này đầy máu nhưng hai tay cậu ta vẫn ôm chặt Ca Thiên Thiên, Ca Thiên Thiên lúc này nhắm nghiền mắt cuộn tròn trong lòng cậu ta, nhìn qua không có chỗ nào bị thương nặng, chỉ như là ngất đi mà thôi.

Hô hấp Ca Diễm đình trệ, cổ họng cô nghẹn lại, lập tức đi lên đón Nam Thiệu: "Nam Thiệu..."

Cô vừa dứt lời, Nam Thiệu vốn đang đứng thẳng và bước đi, bỗng nhiên hai chân đổ gục, quỳ xuống.

Bàn tay cậu ta run rẩy đem Ca Thiên Thiên trong lòng giao lại cho Bồ Tư Nguyên, dưới cái nhìn chăm chú của họ, cậu ta đột nhiên ngã ra đất.

Khoảnh khắc ngã xuống, cuối cùng cậu ta đã để lộ ra tấm lưng hoàn chỉnh của mình.

Khi Ca Diễm nhìn thấy sau lưng cậu ta, cô đã bật khóc trong nháy mắt.

Chỉ thấy sau lưng Nam Thiệu, cắm từng mảnh đạn và một thanh thép.

Khi Vong linh kích hoạt hệ thống tự hủy trong phòng tối, Nam Thiệu dốc hết sức lực mang theo Ca Thiên Thiên chạy trở về, thời điểm vụ nổ xảy ra, cậu ta đã dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình - sau lưng cậu ta, chống lại sóng xung kích và sức công phá của vụ nổ.

Bởi vì Ca Thiên Thiên được cậu ta dùng hết toàn lực bảo vệ trong lòng, cho nên gần như không bị tổn thương gì, chỉ trừ một số vết thương nhỏ ngoài da.

Cậu ta cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt, nhưng ở thời điểm mấu chốt ấy, cậu ta đã coi mình như một siêu nhân bất khả chiến bại.

Cho nên, hiện tại, cậu ta không thể gắng gượng được nữa.

Một số mảnh đạn đã cắm vào vị trí trí mạng nhất của cậu ta, một khi lấy ra, sinh mạng cậu ta sẽ ngay lập tức kết thúc. Ngay cả khi không lấy nó ra, máu từ trên người chảy ra cũng đủ kết liễu cuộc đời cậu ta chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Cậu ta không thể đợi thêm được nữa.

Cậu ta đợi không được để ra khỏi đây.

Cậu ta không có cách nào thoát ra khỏi nhà giam dưới lòng đất tăm tối này, cũng không thể đi ra ngoài chấp nhận những lời chỉ trích và mắng mỏ phê bình của cô, càng không thể cùng họ tiếp tục nhìn thấy ánh sáng và vẻ đẹp của thế giới này.

Cậu ta mới hai mươi tuổi.

Tuổi trẻ của cậu ta, vào thời điểm này, đã hoàn toàn kết thúc.

"Nam Thiệu!"

Ca Diễm quỳ xuống trước mặt cậu ta, cô nhẹ nhàng ôm đầu Nam Thiệu lên đầu gối mình, không ngừng gọi tên cậu ta, "... Nam Thiệu! Nam Thiệu!"

Cô khóc không thành tiếng, từng câu cô phát ra, đều đau đớn đến tận cùng của tiếng khóc.

Đó là một tiếng gọi còn đau đớn hơn một con thú bị vây khốn.

Bồ Tư Nguyên đang ôm Ca Thiên Thiên cũng nhẹ nhàng quỳ xuống.

Hốc mắt anh đã đỏ bừng.

Đôi mắt Nam Thiệu gần như khép hờ.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn cố gắng, muốn mở to mắt nhìn Ca Diễm.

Cậu ta muốn nói chuyện.

Nước mắt Ca Diễm trào ra ngoài, cô cúi xuống hết mức đến gần bờ môi cậu, cố gắng nghe chính xác lời cậu nói.

Cậu nói---

"Tôi xin lỗi..."

"Là tôi xứng đáng..."

"Mẫn Mẫn, hãy chăm sóc Mẫn Mẫn thật tốt..."

"Ca Diễm, cảm ơn cô..."

"Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi..."

Khi cô nghe xong câu cuối cùng kia, cảm thấy môi cậu ấy không còn đóng mở nữa.

Cô từ từ ngẩng mặt lên khỏi môi cậu.

Nam Thiệu đã ngừng thở.

Cậu ấy nhắm mắt lại, một giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt.

Giọt nước mắt trong suốt, giống như viên kim cương.

Tỏa sáng rực rỡ, vĩnh viễn lưu lại.

Khóe miệng cậu, thậm chí còn nở một nụ cười.

Cậu ấy dường như đã đi đến một nơi hạnh phúc.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thật sự khóc thành chó điên.

Tôi quỳ xuống.

Tôi quỳ xuống.

Editor: Khóc trôi nhà...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện