Edit+beta: LQNN203
Nghe đến đây, cổ họng Ca Diễm đột ngột trào ra hai tiếng thở gấp gáp, sau đó cô cụp mắt xuống, nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng của Bồ Tư Nguyên.
Cô luôn cảm thấy đôi bàn tay của anh sinh ra rất đẹp, đó là đôi bàn tay đẹp nhất mà cô từng thấy.
Chính vì đôi bàn tay bằng xương bằng thịt này mà ngay lần đầu gặp anh, cô đã có cảm giác thân quen.
Sau đó cô mới biết được, là bởi vì lúc nhỏ họ đã từng gặp nhau ở Paris.
Trong khoảng thời gian này, cô đã nhìn thấy đôi tay này cầm súng, nhìn thấy đôi tay này giải phóng các thiếu nữ ở hành lang dài, cũng nhìn thấy đôi tay này giải đố trong mật thất, kéo cô ra khỏi vực sâu và ảo giác cũng chính là đôi tay này.
Nhưng hôm nay, tại đây, đôi bàn tay này đã làm một điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám tưởng tượng, và rất khó nói.
Lần đầu tiên cô biết đôi bàn tay này, ngoài làm chuyện quan trọng bảo vệ thế giới, còn có thể làm những hành động suồng sã như thế.
Thật ra cô cũng biết làm chuyện này giữa những người yêu nhau là rất bình thường... Nhưng bởi vì đối tượng làm chuyện này là Bồ Tư Nguyên, nó mang đến cho cô cảm giác đặc biệt không chân thật.
Nhưng, vào lúc cô nhìn thấy bàn tay của anh, sự thật đã nhắc nhở cô rằng đây không phải là một giấc mơ.
Ca Diễm hoãn lại vài giây, mới từ trong trạng thái mơ màng thoát ra.
Sau đó cô nhìn anh, từ trong cổ họng thốt ra mấy chữ: "... Bồ Tư Nguyên, anh câm miệng!"
Mặc dù giọng điệu của cô vô cùng xấu hổ, nhưng bởi vì ánh mắt lung linh, khiến câu nói này có vẻ thiếu thuyết phục.
Bồ Tư Nguyên cong khóe môi, không nhanh không chậm lên tiếng: "Ừm, vậy thì anh hành động."
... Còn chưa đủ?
Bây giờ khi Ca Diễm nghe thấy từ "tay", da đầu cô hơi tê dại, lúc này đây cô đã có chút không chống đỡ được, sắp bị cảm giác xa lạ này làm cho bó tay không biện pháp.
Nhưng hiển nhiên, đây chỉ có thể coi là món khai vị của người nào đó, tuy rằng trên mặt không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng trong đáy mắt anh có thể thấy được tâm tình tràn ngập vẫn chưa lắng xuống, hoàn toàn ở trong trạng thái không cam lòng.
Giống như con sư tử chưa được no bụng.
Tuy nhiên, Ca Diễm cũng không nghĩ tới, cô đã chuẩn bị bị anh ăn vào trong bụng, thế nhưng người nào đó lại giơ cao đánh khẽ, mãi đến lúc sau không tiếp tục làm gì, không định hôm nay sẽ động vào cô.
Sau khi Bồ Tư Nguyên trêu chọc cô xong, lúc này nhẹ nhàng ôm cô từ trên bồn rửa tay xuống, bảo cô vào trong tắm rửa, còn mình mở vòi nước chậm rãi rửa tay.
Ca Diễm vào trong đứng dưới vòi sen, chưa cởi váy ngay, sợ người nào đó rửa tay xong lại tiếp tục nổi thú tính mà theo vào. Nhưng ai biết sau khi rửa tay bên ngoài xong, anh bình tĩnh ném một câu trước khi ra cửa: "Yên tâm mà tắm, anh thích để dành bữa chính về sau từ từ ăn."
Cô nghe xong, nháy mắt mặt đỏ tai hồng túm chiếc khăn lông ở trên giá, vo thành một nắm, dùng sức ném ra ngoài, rồi đóng cửa phòng tắm một cái "rầm".
Cô có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người bị ném khăn ngoài cửa.
Tiếng cười không che giấu sự vui vẻ, khiến con tim cô ngứa ngáy.
Chẳng bao lâu, cô biết tại sao con sói nguy hiểm này lại thả cô ra.
Bởi vì anh ước tính chính xác thời gian - gần như ngay lập tức sau khi họ kết thúc trò chơi "tay", ngay sau khi anh mở cửa phòng tắm của cô và rời đi, đám người Ngôn Tích đã quay trở về.
Nam Thiệu và Ngôn Tích đều to tiếng, cả căn nhà bỗng trở nên ồn ào, không giống bầu không khí yên tĩnh đến ám muội khi chỉ có hai người bọn họ.
Mãi đến khi nghe thấy Bồ Tư Nguyên nói chuyện với bọn họ bên ngoài, cô mới thoải mái pha nước, rồi từ từ cởi bỏ chiếc váy nặng nề của mình.
Trong lúc cởi váy, chuyện xảy ra vừa nãy quay trở lại tâm trí cô, cho dù cô đã ép bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa, thì tiếng tim đập như sấm vẫn phản bội cô.
Cơ thể là của cô, nên bất kỳ trên cơ thể lưu lại dấu vết gì, đều giống như dấu vết bị đánh.
Cô vừa để lại ấn ký trên cằm của "linh thú", anh cũng trả lại cho cô dấu vết chỉ thuộc về riêng anh.
Ca Diễm đứng dưới vòi sen, trong đầu vẫn còn ong ong. Đặc biệt là câu nói cuối cùng của anh "để dành bữa chính về sau từ từ ăn" khiến cô như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng bị anh ăn tươi nuốt sống.
Nếu ai đó hỏi cô trải nghiệm như thế nào khi có bạn trai như sói, cô chắc chắn có thể trả lời bằng sự chân thành và than thở khóc lóc.
Có một người bạn trai như sói, quả thực là không thiết sống nữa.
Khi cô đi ra khỏi phòng ngủ của mình sau khi tắm rửa và thay quần áo, cô thấy Bồ Tư Nguyên dẫn mấy người này mở một cuộc họp nhỏ ngồi thành vòng trên ghế sô pha.
Bồ Tư Nguyên đã sử dụng một thiết bị tinh vi để chiếu một số thông tin mà họ thu thập được trên bức tường trắng của căn phòng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào những dòng chữ và hình ảnh - trước khi cô từ phòng ngủ bước ra.
Chờ đến khi nghe được tiếng bước chân của cô, Bồ Tư Nguyên nhìn qua, người vừa nãy trên mặt hiện ra biểu tình đầy nghiêm túc, nháy mắt liền thay đổi.
Ngôn Tích và Đồng Giai đều làm vẻ mặt ái muội nhìn về phía cô cười ranh mãnh, trong khi đó Nam Thiệu với vẻ mặt phức tạp... Giận mà không dám nói gì cùng với biểu tình tràn ngập hâm mộ nhìn chằm chằm vào cô.
Ca Diễm hoàn toàn không hiểu cậu ta hâm mộ điều gì.
Bởi vì bị ánh mắt của những con người này nhìn chằm chằm đến nỗi sởn cả tóc gáy, cô đi đến sô pha duy nhất còn trống rồi ngồi xuống, giả vờ bình tĩnh mà ho khan một tiếng, nói với bọn họ: "Trên mặt tôi có hoa sao?"
Ngôn Tích búng tay một cái, ái muội không rõ chớp chớp mắt với cô: "Có, chị Hỏa thật đúng là một đóa hoa bá vương."
Ca Diễm bình tĩnh trở lại và nói: "Ngôn Tích, anh lớn tuổi hơn tôi mà còn gọi tôi là chị Hỏa, anh quên mình sắp làm bố sao?"
Bồ Tư Nguyên ở phía sau lặng lẽ cong khóe môi.
Ngôn Tich bẽ mặt bật dậy ngay tại chỗ, đỏ măt nhìn Ca Diễm vài giây, lại quay đầu nhìn thoáng qua vị kia với vẻ mặt "vợ tôi thật tuyệt", dựng ngón tay cái về phía hai người họ: "Hai người đúng là trời sinh một đôi, đều là sói, về sau cắn nhau mang dấu ấn trên người, quả thực là hoàn mĩ!!"
Đồng Giai lúc này cũng giống Ngôn Tích, dựng ngón tay cái với Ca Diễm: