10
Thẩm Ngữ thực sự rất biết chọn đồ.
Tôi yên lặng nhìn mình trong gương, giống như biến thành một người khác vậy, không khỏi hơi ngẩn ngơ.
“Bộ đồ này thật xứng với cô.”
Thẩm Ngữ bước đến, hai tay ôm lấy eo tôi, tựa lên vai tôi rồi nhìn tôi trong gương.
Cô ta lại cười: “Được một người xinh đẹp như vậy ở bên mà A Từ lại không cần, đúng là lãng phí.”
Mái tóc dài hơi man mát vô tình lướt qua làn da trần của tôi.
Lúc rơi xuống còn để lại một nụ hôn ấm nồng.
Cô ta khen tôi: “Đẹp thật.”
Lúc làm những hành động đó, Thẩm Ngữ không hề né tránh những người khác, nên bọn họ chỉ có thể ngại ngùng vờ như không thấy.
Thấy vẻ mặt tôi không hề thay đổi, Thẩm Ngữ không nhịn được mà chau mày, rồi như phát điên lên cắn một nhát lên vai tôi.
Cô ta cắn rất mạnh, nhưng giây tiếp theo lại thấy chột dạ, nhẹ nhàng vuốt v e tôi.
Vẻ mặt tôi vô cảm: “Cô là chó à?”
“Thế cô không phải à?” Thẩm Ngữ cắn miếng thịt mềm đó của tôi, đáp lại một câu không rõ ràng: “Theo đuổi Cố Hoài Từ thì có gì thú vị chứ? Chi bằng đổi người khác đi.”
Giọng điệu của cô ta chứa đựng sự bất mãn và ghen tuông mơ hồ.
Tôi cũng không muốn tìm hiểu xem lời nói của người này có mấy phần thật giả, đang muốn mở lời thì vừa hay bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Thẩm Ngữ liếc nhìn màn hình điện thoại sáng lên, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Ồ, chủ trước tìm cô à?”
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài Từ chủ động gọi điện thoại cho tôi.
Tôi nhất thời ngơ ngác, cho tới khi Thẩm Ngữ tiếp tục khiêu khích: “Sao? Vui tới nỗi không thốt nên lời? Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, anh ấy gọi cho cô vào lúc này, không phải chuyện tốt đẹp gì đâu.”
Người này càng nói càng tức, cuối cùng gầm gừ: “Tiểu Ôn Bạch, cô đúng là bạch lang nhãn mà!
*Bạch lang nhãn: là con sói mắt trắng, thường ám chỉ kẻ vô lương tâm.
Tôi cũng không biết cô ta rút ra kết luận đó từ đâu.
Tôi nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu, rồi nhấc máy lên.
Sau ngày hôm đó, tôi không đi tìm Cố Hoài Từ nữa. Nói thật, nguyên nhân lớn nhất trong đó là bởi tờ giấy đó của Thẩm Ngữ.
“Cô đang ở đâu?”
Giọng Cố Hoài Từ lạnh lùng, dường như không còn vẻ châm biếm tôi như ngày hôm đó nữa.
Con người hắn rất kỳ lạ. Rõ ràng là phải cực kỳ ghét tôi, nhưng lại âm thầm cho phép tôi lại gần hắn.
Rõ ràng giây trước đó còn dùng thái độ châm chọc khiêu khích tôi, giây sau lại có thể trở lại trạng thái lạnh nhạt với người bên cạnh.
Nhưng tôi cũng quen rồi.
“Em vẫn còn làm. A Từ anh có chuyện gì à?”
Tôi nhìn mình trong gương lúc đang nói câu đó, sắc mặt không hề thay đổi. Giống như trước đây, chỉ khi ở trước mặt Cố Hoài Từ thì tôi mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà nhiệt tình đó.
Đằng sau vang lên tiếng cười nhẹ.
Cố Hoài Từ phát giác ra: “Bên cạnh cô có người à?”
“Đồng nghiệp.”
“Đang trong giờ nghỉ trưa…”
Cố Hoài Từ không hỏi nữa.
Tôi nhìn Thẩm Ngữ, cảnh cáo cô ta, không ngờ rằng nụ cười của cô ta ngày càng rõ hơn, còn có vẻ đắc ý.
Cô ta đã tạm thời an phận, nhưng tôi không để ý từ khi nào chỉ còn lại hai chúng tôi trong căn phòng này.
“Tài liệu của hạng mục đã chuẩn bị chưa?”
Cố Hoài Từ không hỏi nữa, dùng giọng điệu bàn bạc công việc giống như trước, nói với tôi: “Sắp kiểm tra trung hạn rồi.”
Trước đây, vì để có thời gian ở bên cạnh Cố Hoài Từ nhiều hơn, tôi đã tốn không ít công sức để chen chân vào tổ nghiên cứu của hắn.
“Đã chuẩn bị xong rồi, đợi buổi tối em về ký túc xá rồi gửi cho anh.”
Cố Hoài Từ “Ừ” một tiếng, rồi nói một chút về những tài liệu cần chuẩn bị.
Tôi rất ít khi có cơ hội nói chuyện riêng lâu như vậy với hắn.
Cho đến khi hắn đột nhiên hỏi tôi một câu: “Cô có tham gia tiệc sinh nhật của Thẩm Ngữ không?”
Sau khi nghe thấy câu đó, Thẩm Ngữ vốn đang yên lặng bỗng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ với tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ, ý thức được phải tránh xa người này.
Nhưng có vẻ như Thẩm Ngữ đoán được hành động của tôi, véo nhẹ eo tôi.
Cô ta lại tiến lên trước một bước, vừa hay ép tôi vào giữa cô ta với cái gương khiến tôi không thể cử động được.
Cố Hoài Từ cũng không có ý đợi tôi trả lời.
Hắn nói tiếp: “Tôi đã nói rồi, cô tránh xa cô ấy ra… Cô đừng lại gần cô ấy.”
Cố Hoài Từ ngừng lại, đổi sang giọng điệu dịu dàng hơn.
Thế này lại càng hiếm thấy.
Thẩm Ngữ nghe thấy câu đó.
Cô ta hừ một tiếng không to không nhỏ, nhưng đủ để Cố Hoài Từ nghe rõ.
Quả nhiên, Cố Hoài Từ hỏi tôi: “Đồng nghiệp của cô vẫn đứng bên cạnh cô à?”
Tôi bỗng cảm thấy hơi chán ghét.
Thế là tôi đưa tay giữ chặt vai Thẩm Ngữ, định đẩy cô ta ra. Tôi ra tay cũng không nhẹ, vai của cô ta đỏ lên. Nhưng đôi mắt của cô ta lại sáng lên, còn tỏ vẻ hưởng thụ.
Tôi ngơ ra. Nhân lúc cô ta chuẩn bị mở miệng, tôi nhanh chóng tắt tiếng đi.
Quả nhiên, Thẩm Ngữ không hạ nhỏ giọng, cười nói thêm một câu: “Tiểu Ôn Bạch… em gái ngoan, mạnh hơn nữa đi.”
11
Thời gian bị Thẩm Ngữ bám lấy, tôi cũng phần nào đoán được cô ta không dùng chiêu thường, nhưng tôi không ngờ cô ta lại đi bước bất thường như thế.
Thấy tôi ngơ ra, cô ta thậm chí còn vui vẻ hơn, chủ động cầm tay tôi đặt vào eo cô ta.
“Tôi cần thư giãn, cô muốn bóp thì bóp ở đây, nhiều thịt hơn.”
Tay tôi đặt lên chiếc eo thon thả, không có ngấn mỡ nào. Đó là một cảm giác khác hoàn toàn so với con gái.
Tôi nghệt mặt ra, không hề cử động.
Đầu bên kia, Cố Hoài Từ thấy tôi chần chừ không có phản ứng gì, hơi nghi hoặc gọi tôi: “Kiều Ôn Bạch?”
“Là cô ta chủ động mời tôi đấy.”
Tôi ngoảnh đầu đi không nhìn Thẩm Ngữ nữa, đáp lại lời của Cố Hoài Từ: “Anh đi nói chuyện cùng Thẩm Ngữ ấy, để cô ta tránh xa em ra.”
Lúc nói câu này, tôi không kiềm chế được nên giọng điệu có phần phẫn nộ.
Còn chưa kịp đợi Cố Hoài Từ đáp lại, tôi lại là người ngơ ra trước.
Thực ra tôi đã học được cách kiềm chế cảm xúc của mình từ rất lâu, đặc biệt là ở trước mặt hắn.
Thất lễ rồi, vẫn có lần đầu tiên.
Có lẽ bởi vì buột ra câu nói đó, hoặc vì cái khác, tôi đành cam chịu: “Cả lần trước nữa, đều là cô ta khơi mào trước… A!”
Còn chưa kịp nói hết vế sau, tôi mở to mắt, người bỗng sững lại, ngơ ngác nhìn Thẩm Ngữ vùi đầu vào cổ tôi để, lại một dấu hôn.
Bàn tay đặt ở eo khéo léo mở dây thắt lưng của bộ đồ, luồn vào không chút chần chừ, chạm vào nơi mẫn c ảm nhất của da thịt, ve vuốt một cách nhẹ nhàng, tỉ mỉ.
Có vẻ như mấy câu nói đó đã chọc tức cô ta.
Người này lại phát điên lên cắn tôi mất phát.
Cắn rất mạnh, hình như thấy cả máu nữa.
Thấy tôi ngơ ra không nói gì, Thẩm Ngữ ngẩng đầu lên, che mắt tôi lại.
Cô ta đứng thẳng người lên, ghé sát vào tai tôi, hơi thở ấm áp: “Sao không nói nữa đi?”
Cố Hoài Từ ở đầu bên kia dường như không hề chú ý tới sự im lặng bất thường của tôi.
Hắn trầm mặc một hồi, rồi như đang thỏa hiệp với tôi, nói: “Tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy. Nhưng Ôn Kiều Bạch, lần này là tôi… muốn tốt cho cô.”
Có lẽ vì không quen nói ba chữ “tốt cho cô” nên khi Cố Hoài Từ nói đến đây, giọng hắn hơi ấp úng, còn có vẻ đang nén giận.
Bàn tay đang sờ eo tôi kia bỗng dừng lại theo câu nói này, rồi ngày càng không kiêng nể gì.
12
Có lẽ Thẩm Ngữ cảm thấy chán rồi, cho đến sau khi Cố Hoài Từ tắt máy không lâu thì cô ta cũng đồng ý buông tôi ra.
“Lẽ nào cô không tò mò vì sao thái độ của Cố Hoài Từ đối với cô lại thay đổi nhiều đến thế à?”
Hình như Thẩm Ngữ không đợi tôi tiếp lời, tự mình nói tiếp: “Chẳng qua là tôi bảo cô gái đó nói ra người thực sự bắt nạt cô ta vào hôm đó là ai mà thôi.”
“Chả trách cô phải làm nhiều việc cùng một lúc như thế.” Cô ta ngưng lại, ngẩng đầu nhìn tôi cười: “Tiền đúng là thứ tốt mà.”
“Cô muốn tôi làm gì?” Tôi bình tĩnh nhìn Thẩm Ngữ.
Thẩm Ngữ ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn tôi, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất.
Một lúc sau, cô ta mới nghiến răng nghiến lợi gọi tôi: “Đúng là bạch lang! Đã bảo cô đổi người khác đi, Cố Hoài Từ có thể cho cô nhiều bằng tôi không? Tôi còn hy sinh cả tiệc sinh nhật của mình để cô đi giày vò anh ta đấy!”
“Tôi có thể không đi.” Tôi nói với Thẩm Ngữ: “Chỉ là thời gian chờ đợi sẽ lâu hơn mà thôi. Nhưng thời gian đối với tôi mà nói chẳng là gì cả,
dù sao thì tôi đã đợi năm năm rồi.”
Thẩm Ngữ bị câu đó của tôi chặn họng. Cô ta đưa tay xoa thái dương, vẻ mặt như bị tôi làm cho tức chết.
“Chỉ một điều thôi.”
Tôi tưởng Thẩm Ngữ vẫn sẽ yêu cầu tôi đổi người khác, không ngờ cô ta chẳng nói gì, chỉ nói: “Hỏi tên của tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu, cô đồng ý, tôi sẽ tặng cho cô một món quà mà cô luôn muốn có.”
Tim tôi đập mạnh, bỗng nghĩ tới tờ giấy mà Thẩm Ngữ đưa cho tôi ngày hôm đó.
“Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi.”
Tôi nhìn không rõ chiêu trò của Thẩm Ngữ, nên chỉ làm theo yêu cầu của cô ta: “Tên cô là gì?”
“Thẩm Tự.” Thẩm Tự nhìn tôi cười, nói từng câu từng chữ: “Tự trong Đảo Tự.”
Anh ta dùng giọng thật của mình. Âm thanh trong trẻo, nghe rất hay.
Không biết tại sao khi nghe giọng nói đó, tai tôi lại nóng lên.
Thế là tôi đành tránh ánh mắt của anh ta, nhẹ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”
13
Thẩm Tự thực sự đã cho tôi rất nhiều.
Hôm đó về tới nhà chưa bao lâu, tôi liền nhận được một email, trong đó là một đoạn video mà tôi đã tìm rất lâu rồi, nhưng là video đã bị người khác chỉnh sửa.
Trong video phát ra tiếng cười nhạo không kiêng nể gì pha lẫn với tiếng mắng chửi, thi thoảng hòa vào tiếng kêu đau, tiếng cầu cứu yếu ớt.
Tôi nhìn chằm chằm vào một đám người đang vây quanh một cậu con trai trong video.
Nhìn thấy anh ta bị người khác lột s@ch quần áo để kiểm tra xem có phải con trai không, nhìn anh ta bị đánh đập, nhìn anh ta bị ép mặc váy, bị bôi son nguệch ngoạc lên mặt… Tiếng kêu đau yếu ớt đó không ngừng to dần bên tai tôi, cho đến khi nó cùng chung nhịp đập với trái tim tôi.
Đó là chứng cứ mà tôi đã từng tìm năm năm trời, mà nay lại bày ra trước mắt tôi. Nằm trong tầm tay tôi.
Thẩm Tự hỏi tôi tại sao lại nhìn thấy thân phận của anh ta.
“Tôi tự nhận là tôi diễn rất giống em gái tôi.”
Thẩm Tự chống tay lên cằm nhìn tôi cười: “Nếu như tôi không chủ động nói ra, Cố Hoài Từ cũng chẳng biết là tôi đâu, dù sao thì trong nước vẫn chưa cởi mở đến thế.”
Thẩm Tự thở dài, ánh mắt toát lên vẻ xảo quyệt: “Nhưng mà tôi phải mượn thân phận của Tiểu Ngữ chút đã.”
Thẩm Tự có một em gái song sinh, đến cả tên của hai người cũng không khác nhau là mấy.
Tôi nhìn chiếc vòng chocker trên cổ Thẩm Tự, rồi nói với anh ta: “Tôi từng có một em trai.”
Tôi có một đứa em trai, nhưng số của nó không được tốt như Thẩm Tự.
Không có bố mẹ chỉ bảo, tôi không có đủ điều kiện kinh tế để nó ra nước ngoài sinh sống, và tôi cũng không thể bảo vệ được nó.
Về sau, nó chết rồi.
Chết trong một vụ bắt nạt học đường.
Thậm chí đến cả mặt cũng bị che lại, cuối cùng thì bị người ta lãng quên.
Tôi như xem đi xem lại đoạn video này như bị nghiện, cho đến lúc màn hình tối sập lại, phản chiếu gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe của tôi.
Cho đến lúc điện thoại hiện lên tin nhắn mới của WeChat.
Tiêu đề là: “Chủ nợ”.
Anh ta nói: “Đừng quên bữa tiệc sinh nhật vào tuần sau.”
14
Vào ngày sinh nhật của Thẩm Tự, anh ta hỏi tôi rằng có muốn anh ta đến đón không.
Tôi từ chối, yên lặng một hồi rồi nói với anh ta: “Cố Hoài Từ sẽ đón tôi đến đó.”
Có lẽ chuyện đó đã làm Cố Hoài Từ thực sự cảm thấy áy náy trong lòng nên khi tôi ngỏ lời muốn hắn đến đón tôi cùng đi dự tiệc sinh nhật, hắn không hề từ chối.
Thẩm Tự cười lạnh, anh ta bực tức mắng tôi là “bạch lang nhãn” rồi nhanh chóng cúp máy.
Tôi nghĩ thầm, đợi đến lúc anh ta nhìn thấy tôi, có lẽ còn muốn mắng tôi là vô lương tâm hơn.
Quả nhiên, khi nhìn thấy tôi khoác tay Cố Hoài Từ tiến vào bữa tiệc, nụ cười trên mặt Thẩm Tự bỗng nhiên biến mất.
Bởi vì bộ đồ tôi mặc trên người là do Cố Hoài Từ tặng, không phải là bộ mà anh ta đã tốn công lựa chọn.
Người sững sờ còn có Cố Minh Ân.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt oán hận.
Thẩm Tự nhìn thấy Cố Minh Ân như vậy, liền ừm nhẹ một tiếng, không làm ra chuyện gì bất thường.
Tôi đi bên cạnh Cố Hoài Từ, yên lặng đợi chờ phần cao trào của bữa tiệc này.
Thẩm Tự thực sự rất để ý đến bữa tiệc sinh nhật lần này, anh ta thậm chí còn bố trí thiết bị để phát trực tiếp.
Vốn dĩ đến phần cắt bánh kem, kết quả là trên màn hình lại phát một đoạn video. Cùng lúc đó, đoạn video đó cũng lan truyền rộng rãi trên mạng.
Là đoạn video mà Thẩm Tự gửi cho tôi.
Nhưng nửa sau lại là những nội dung khác.
Ví dụ như Cố Minh n uy hiếp và làm nhục người theo đuổi Cố Hoài Từ, còn có cả đoạn tôi cứu cô gái đó.
Lúc nhìn thấy cô gái đó xuất hiện, Thẩm Tự chợt nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt của anh ta.
Cố Minh Ân thất thần, vội bảo người tắt đoạn video đó đi thì bị Thẩm Tự ngăn lại.
Anh ta cười lạnh: “Cô Cố lại khiến bữa tiệc sinh nhật này của tôi trở nên thú vị hơn nhiều rồi đấy. Cứ chiếu tiếp đi, tôi muốn xem xem cô Cố có thể đem đến cho tôi bao nhiêu bất ngờ nữa.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt khiêu khích của Thẩm Tự xuyên qua đám người nhìn Cố Hoài Từ.
Trong bữa tiệc này phần lớn đều là những đám thanh niên thích hóng chuyện.
Cố Minh Ân không có nhà họ Cố chống eo, cô ta chỉ có thể nhìn Cố Hoài Từ với ánh mắt cầu cứu.
Đôi lông mày của Cố Hoài Từ cứ chau lại suốt.
Hắn đi tới bên cạnh Thẩm Tự, lúc định mở lời thì lại phát lên một đoạn ghi âm.
Đều là những lời ân ái xấu hổ của Cố Minh Ân dành cho Cố Hoài Từ. Ba chữ “Cố Hoài Từ” lặp đi lặp lại, chốc chốc lại vang lên tiếng thở hổn hển và tiếng rên la bẩn thỉu.
So với đoạn video đã phát trước đó thì cái này k1ch thích hơn nhiều.
Mặt Cố Hoài Từ trắng bệch. Hắn nhìn Cố Minh n với ánh mắt không thể tin được, rồi dần dần biến thành ghét bỏ.
“Hài lòng chưa?”
Bên tai tôi bỗng vang lên tiếng thở. Không biết Thẩm Tự đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Hắn cười nhẹ: “Ban đầu em đã tính kế Cố Hoài Từ rồi à? Đúng là trái tim thâm sâu của bạch lang nhãn mà.”
Tôi nhìn Thẩm Tự cười.
Đã hài lòng rồi sao?
Chẳng bao giờ là đủ.
Cố Minh Ân vẫn được Cố gia bảo vệ.
Tôi chẳng đáp lại, quay đầu lại tiếp tục xem vở kịch vui.