*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá trình bắt mèo không được phép mô tả ở Tấn Giang, dù sao, mọi người hiểu được thì tốt rồi.
Đêm này cũng không khá hơn đêm đầu tiên của hai người, trằn trọc cho đến rạng sáng. Nhưng đối với Minh Tự, điều đó thậm chí còn được xem là có chút vận động quá sức.
Cô ấy không thích tập thể dục, mặc dù định kì đều đến phòng tập và cũng thường xuyên tập luyện yoga, nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là để duy trì cho một thân hình đẹp, rất không thực tế.
Ghế sô pha rất mềm, cô vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng vẫn là cố gắng không ngừng đập vào tay Lương Hiện, nói với giọng mơ hồ không rõ.
Hơi thở của anh bị kìm nén, giọng từ phía sau truyền đến bên tai "Một lần cuối cùng."
"......!"
Việc kháng cự ngay lúc này dĩ nhiên là sẽ không có kết quả.
Ngày hôm sau khi Minh Tự thức dậy, cả người từ trên xuống dưới căn bản đều nghĩ không muốn động.
Nhưng vấn đề sinh lý không thể nào không giải quyết, cô cẩn thận ngồi dậy, mũi chân di chuyển tìm dép lê bên dưới, một phút sau, lại từ trong phòng tắm di chuyển trở về. Không phải cô không muốn chăm lo cho chất lượng giấc ngủ của Lương Hiện, nhưng biên độ làm việc quá lớn, cô lại không muốn tự làm khổ mình.
Minh Tự leo lên giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của Lương Hiện, cái gương mặt đẹp trai này làm sao mà khó chịu cho được,càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt. (
Bả bị LH hành,mệt mỏi khó chịu này nọ mà LH thì trông quá thoải mái cho nên bả không vừa ý đó mà haha)
Vì thế cô nhặt chiếc gối đầu bên cạnh,nhẹ nhàng quăng lên.
Nhưng ai ngờ được, Lương Hiện kỳ thật là đã tỉnh trước đó.
Trước khi chiếc gối chạm vào mặt mình, anh giơ tay chặn lại, mà Minh Tự vốn dĩ cho rằng Lương Hiện vẫn còn đang say ngủ bất ngờ bị hành động xác chết vùng dậy của anh làm cho hoảng sợ, lui về phía sau.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, ác nhân Minh Tự bắt đầu cáo trạng trước "Anh tỉnh rồi tại sao không nói."
Lương Hiện quay sang nhìn cô, nhàn nhạt nói ra mấy lời"Nếu nói rồi làm sao có thể nhìn thấy hành vi mưu sát chồng này của em?"
Lương Hiện tối hôm qua không có mặc đồ ngủ, mà áo ngủ của anh hiện giờ đang tròng trên người là của cô.
Vì vậy, ánh mắt của Minh Tự dừng ở nửa người trên của anh một lát, lại liên tưởng đến cái gì, khuôn mặt cô hơi đỏ lên, ngay sau đó lại bày ra biểu hiện nghiêm túc bắt đầu chỉ trích "Sao anh lại có thể đi ngủ trông khi mình đang lõa thể, đồi phong bại tục."
- -
------Đồi phong bại tục: Lối sống suy đồi, xấu xa làm mất hết thuần phong mỹ tục của dân tộc và gia phong lễ giáo.-------------Câu trả lời cho cô là Lương Hiện tới gần.
Minh Tự không tiện di chuyển, vừa rồi cô chỉ co một chân ngồi quỳ ở mép giường, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần.
Đưa tay che trước ngực, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn anh.
Lương Hiện kéo tay cô ra và cởi cúc áo ngủ cho cô.
"Làm gì? Em không muốn ——" Nửa câu sau còn chưa nói xong, Minh Tự phát hiện chính mình giống như đang hiểu lầm cái gì đó.
Lương Hiện vẫn từ tốn giúp cô cài lại cúc áo ngủ.
Hóa ra,vào đêm qua,lúc cô vội vàng đi ngủ, cúc áo ngủ đã bị cài nhầm.
Da Minh Tự rất trắng lúc này lại mặc áo ngủ màu đen, hoàn toàn là hai màu tương phản rõ rệt. Chưa kể,gương mặt cô vào buổi sớm,lúc còn chưa trang điểm, vừa trắng nõn lại vừa trong sáng, phảng phất giống như tơ lụa, vô cùng mịn màng.
Đường nét khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, thêm đôi mắt trong veo, mông lung như một cô gái nhỏ, đặc biệt là lúc này, gương mặt có chút sững sờ cùng xấu hổ.
"Anh chỉ đơn giản là muốn cài cúc áo lại cho em á?" Cô nhìn xuống và hỏi lại, như thể không chắc chắn.
Lương Hiện thu lại ngón tay, nghiêng đầu hỏi "Nếu không thì sao?"
Minh Tự xốc chăn lên chui vào, ậm ừ nói: "Em mới không tin."
Trải qua hai đêm này, Minh Tự đối với Lương Hiện quả thật có sự hiểu biết sâu sắc.
Lương Hiện kéo người trong chăn, hôn lên vành tai của cô "Nếu thật sự có ý đồ gì khác, em sẽ cho phép sao?"
"Không, cho."
Cô nhấn mạnh.
- --
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Mùa đông ở Bình Thành rất nhanh đã đến, nhiệt độ bên ngoài ngày càng xuống thấp, gió lạnh vào tháng 11 bắt đầu nhiều hơn và cần phải mặc áo khoác hoặc là áo lông vũ mới có thể ra ngoài.
Hôm nay hiếm khi thấy được thời tiết bên ngoài chuyển tốt, sau khi đến xem cửa hàng quay trở về, Minh Tự nhìn ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài. Nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm nên đã phân phó tài xế lái xe đến cao ốc Hoành Điếm.
Khi nhận được cuộc gọi từ Lâm Hề Già, Minh Tự đang chán nản ngồi trong phòng chờ VIP để chờ thử giày.
Là một trong những trung tâm mua sắm sang trọng ở Bình Thành, các phương diện dịch vụ ở Hoành Điếm được xem như đứng đầu về mọi mặt,có phòng chờ VIP trong khu riêng biệt, được cung cấp các dịch vụ 1-1 cho nên Minh Tự chỉ cần nói ra những thứ cô ấy muốn xem theo danh sách họ đưa tới trước đó, sẽ có người gửi ngay đến phòng chờ.
"Ô ô ô chờ tớ ra khỏi cái chốn heo hút này, tớ sẽ chiêu đãi dạ dày mình một bữa tốt nhất, sau đó đến Hoành Điếm dạo phố, đến tầng 1 ăn điểm tâm ngọt!" Lâm Hề Già nằm trên giường, nhìn bầu trời xanh bên ngoài qua cửa kính của khách sạn, u oán cay đắng nói: "Ngồi trên xe buýt hơn ba giờ,tớ gần như sắp ngất đi."
Tối hôm qua Minh Tự có gọi video cho Lâm Hề Già và biết được hôm nay cô ấy phải tiến tổ, hiện tại nghe giọng nói của cô ấy, xem ra đã hoàn toàn kiệt sức.
Minh Tự nói một cách không xác định "Xa lắm à?"
"Đúng vậy, nói là ở Bình Thành, nhưng thật ra, là ở tỉnh lân cận,ô ô ô, tớ còn mong là hai tháng này có thể nhanh chóng trôi qua thật nhanh" Lâm Hề Già trở mình, nghe thấy Minh Tự hỏi "Đường có thuận tiện cho việc đi lại không?", cô sững sờ đáp "Đường khá trơn, ô tô có thể đi thẳng được nhà khách, nhưng đến địa điểm quay,có thể cũng phải mất một lúc."
Nghe nói xe có thể đi thẳng vào bên trong, Minh Tự chậm rãi đứng dậy thử xong hai đôi giày sau đó lưu lại một cái địa chỉ liền lập tức ra khỏi cửa.
Hôm nay ở tiệm bánh ngọt lầu một Hoành Điếm, nhận được một đơn đặt hàng có thể nói là giá trên trời.
Đơn đặt hàng bao gồm tất cả các loại điểm tâm ngọt, mỗi loại số lượng đều là mấy chục phần, được bảo quản lạnh giống nhau, địa chỉ là ở vùng ngoại ô hẻo lánh phía sau, tổng cộng tất cả các món tráng miệng cộng lại cũng chưa đến một phần nhỏ phí giao hàng cao ngất ngưỡng.
Sau đó nhân viên trực ban cùng ngày, mỗi lần giao ban đều nhắc nhau.
"Cô gái đó siêu cấp xinh đẹp, giống như một nữ minh tinh, Cô ấy đến và hỏi cửa hàng có thể giao hàng đến địa chỉ này không, tôi vừa thấy, này mẹ nó không phải ship ở vùng ngoại ô sao, aiz, nhưng cái vẻ ngoài xinh đẹp kia, tôi hay bất kỳ ai cũng sẽ không thể nói không đồng ý? "
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cô ấy lấy ra một tấm thẻ bạc đưa cho tôi! Tôi nói hiện giờ trong cửa hàng không còn nhiều phần trong mỗi loại, sau đó cô ấy lại nói với tôi rằng hôm nay có thể làm và ngày mai chỉ cần đưa đến đó là được"
"Oa, là đại tiểu thư......"
- --
------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
"Ô ô ô, bảo bối Tự Tự, tớ yêu cậu nhất!" Chiều ngày hôm sau, Lâm Hề Già nhìn vào đóng điểm tâm ngọt, giọng nói vui vẻ hơn rất nhiều so với ngày hôm qua
"Cái kinh hỉ bất ngờ này của cậu làm tớ thích đến mức không thể nào kìm chế! Ô ô ô,tớ trước nay chưa từng ăn bánh Macaron nào mà ngon đến như vậy, cảm ơn tiểu tiên nữ, tớ vui vẻ đến chết rồi!!"
Hôm nay,Minh Tự cùng Kha Lễ Kiệt đến câu lạc bộ PARROT xem quyền anh.
Dụ Xuyên bởi vì còn đang bận làm đồ án tốt nghiệp, Thừa Vũ với chức vụ giám đốc ở bên kia cũng rất bận rộn, cho nên mấy hoạt động nhóm như thế này,hai người đó đều phất tay từ chối. Kha Lễ Kiệt ngồi ở ghế Vip, giơ điện thoại lên cao,ý đồ mún phát sóng trực tiếp trận đấu cho Thừa Vũ.
Trong khi trận đấu còn chưa bắt đầu, Minh Tự tùy ý nói với Lâm Hề Già qua điện thoại "Ngừng, ngừng, ngừng, không phải chỉ đặt cho cậu mấy phần điểm tâm ngọt thôi sao? Lại nói cũng không phải là tớ tự mình mang qua."
"Ầy,cái giọng nói này của cậu, tớ còn tưởng chúng ta vẫn còn học cao trung,tùy tiện chạy đến quầy ăn vặt mua máy món đồ? Aiz,Đây là ngàn dặm ban lộc......" Lâm Hề Già nói một nửa, ngắm nhìn mấy loại điểm tâm ngọt được xếp ngay ngắn kia "Dù sao tình ý vẫn là quan trọng nhất!"
"Đúng rồi đúng rồi, nhìn nhiều loại như vậy, tớ một mình cũng ăn không hết, đợi đoàn phim quay trở lại, tớ cùng bọn họ cùng nhau ăn nha."
Minh Tự đáp "Được."
Vốn dĩ mấy món điểm tâm ngọt này lúc cô mua đã tính luôn toàn bộ người trong đoàn làm phim.
Lâm Hề Già nói tiếp: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không để Phùng Thi Như hưởng thụ cái loại phúc lợi này của cậu đâu!"
Minh Tự thực sự đã quên rằng Phùng Thi Như cũng đang ở cùng đoàn phim với Lâm Hề Già, lúc này nghe xong, còn đặc biệt rất có hứng thú xem cô ấy tính toán làm gì Phùng Thi Như.
Kết quả Lâm Hề Già đặc biệt vô cùng tự tin nói: "Tớ sẽ đem miếng to nhất , bơ nhiều nhất đến cho béo chết cô ta!!"
Minh Tự: "......"
Ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng hình như nó cũng là một ý tưởng có vẻ tốt.
Kha Lễ Kiệt ngồi bên cạnh Minh Tự, tuy nói là ghế VIP nhưng không cách biệt hoàn toàn với những ghế khác, vẫn luôn rất nhiều tiếng ồn ào.
Anh không thể nghe thấy rõ rốt cuộc Minh Tự đang nói chuyện ai với ai bên kia, nhưng qua lời nói của Minh Tự,anh dường như có thể đoán ra được.
"Điểm tâm ngọt", "Tự mình đưa qua".
Còn có khóe môi hơi cong cong, biểu tình vô cùng vui vẻ.
Trong lòng Kha Lễ Kiệt lúc này chỉ có một ý niệm.
Xong rồi.
Huynh đệ bị mọc sừng.
- --------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------
Tuy nhiên, nếu lấy mối quan hệ hai người bọn họ ra mà nói thì khó có thể nói được chính xác.
Suy cho cùng, đó chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.
Kha Lễ Kiệt đã nghĩ về nó, nhưng lại chọn không đề cập đến.
Giữa những người bạn, có đôi khi sẽ nhìn và nghe được một số chuyện nhưng rốt cuộc chúng ta phải mắt nhắm mắt mở, có lẽ trước anh ta, Lương Hiện có thể cũng đã biết?
Minh Tự hoàn toàn không biết Kha Lễ Kiệt đã có hiểu lầm gì về mình, sau khi trận đấu kết thúc, Minh Tự trở về Dinh thự Guanlan.
Mấy ngày nay Lương Hiện đi công tác, cô ở nhà đợi anh cũng không có ý nghĩa cho nên lúc ra ngoài vào buổi tối cũng không nghĩ là sẽ sớm trở về. Sau khi vào cửa, đèn cảm biến ở hành lang tự động bật sáng, đợi Minh Tự đi qua dãy hành lang nó mới dần tắt.
Trong nhà trống rỗng.
Sau khi tắm xong, cô nằm sấp trên giường, cùng Lương Hiện nói chuyện qua video.
"Hôm nay đã là ngày thứ ba" Cách màn hình,Minh Tự giơ tay chọc chọc gương mặt Lương Hiện, trong lòng tràn ngập oán giận "Tại sao anh còn chưa trở về?"
Lương Hiện dựa vào lưng ghế, ở bên kia hiện giờ là ban ngày, ánh mặt trời lệch khỏi quỹ đạo từ cửa sổ nghiêng nghiêng tiến vào, dừng ở cách đó không xa.
"Em nhớ anh rồi sao?" Anh trầm giọng hỏi.
"Là đặc biệt nhớ" Minh Tự nâng má, thừa nhận xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhanh chóng xụ mặt nhìn anh "Anh không nhớ em sao?"
Lương Hiện chống khuỷu tay xuống, ngồi thẳng lưng. Sau một lúc,anh nói "Cũng nhớ. "
"Có lệ quá."
Cô bắt bẻ giọng nói của an.
Lương Hiện lại nói thêm một lần nữa.
Nhìn vào màn hình, đôi mắt đào hoa kia khẽ cong lên, giọng nói có chút bị bóp nghẹt “Anh nhớ em.”
Âm cuối nói ra mang theo chút nặng nề nhưng lại vô cùng gợi cảm.
"Ngày mai anh sẽ trở về."
Minh Tự nhanh chóng vùi đầu vào chăn bông bật cười, khi nhìn lại vào màn hình, nụ cười trong mắt cô vẫn còn chưa tắt "Vâng. Vậy thì em sẽ ở đây chờ anh về"
Nói là ở đây đợi anh nhưng thực tế Minh Tự còn có một kế hoạch khác.
Liên hệ trợ lý Lương Hiện, hỏi anh sẽ đi chuyến bay nào, sau đó xuất hiện ở sân bay.
Sân bay quốc tế đông nghịt người.
Minh Tự vô tình gặp một người bạn cũ lúc cô còn học đại học ở Luân Đôn.
Chàng trai có mái tóc vàng mắt xanh, nở nụ cười rạng rỡ giống như hai năm qua chưa từng có khoảng cách “Này, Minh Tự, cậu đang đợi ai ở đây thế?”
"Lâu quá không gặp, cậu như thế nào lại tới Bình Thành?" Minh Tự không ngừng mỉm cười "Nghe nói cậu đã mở một phòng làm việc riêng ở Luân Đôn,có thật sự như vậy không?"
" Tớ đang tìm cảm hứng. Bình Thành là một thành phố đẹp. Tớ thích nó lắm, à đúng rồi" Cậu ta bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tiến lại gần cô hơn một bước, đưa ra một lời mời "Nếu cậu có thời gian rảnh, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo ——"
Minh Tự chưa kịp từ chối, bàn tay đã bị ai đó nắm chặt, đặt trong lòng bàn tay.
Cậu ta sửng sốt, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mặc một chiếc áo khoác đen lịch lãm, rất đẹp trai, dáng vẻ có chút tùy ý,ánh mắt hình như còn có chút thù địch.
Cậu ta nhìn về phía Minh Tự, chớp chớp đôi mắt xanh "Bạn trai của cậu à?"
"Không" Lương Hiện nắm lấy tay cô bỏ vào túi áo khoác,vô cùng tự nhiên mà nhìn cậu ta "Là chồng của cô ấy."
- ------Edit:Ninh Hinh------