Hoa Hồng Dại

Học bá bọn tôi rất bận rộn


trước sau

Editor: Dì Annie

Thông thường bị cảnh sát tạm giam phải từ một ngày rưỡi tới vài ngày, sáng hôm sau, Diệp Mân mở trang cá nhân của Lâm Huống, một ngày cậu ta đăng ít nhất mấy trạng thái, lướt màn hình toàn thấy bài cập nhật. Cả buổi sáng nay cậu ta không đăng tin nào, tám chín phần là bị chú cảnh sát quét đi.

Quả nhiên, đến buổi tối, bản tin trên weibo đăng một tin vắn, tối hôm qua có người dân báo với cảnh sát có một nhóm thanh niên nghi ngờ tụ tập chơi thuốc trong một quán bar nào đó, ngay sau đó, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra và tịch thu tại hiện trường một số thuốc lắc và ma túy dạng viên, năm người trong số đó có kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính với ma túy.

Mặc dù bảng tin chỉ đề cập tên Vương xxx, Lâm xxx nhưng người ta cũng mơ hồ đoán được danh tính, trừ ba người không nghề nghiệp thì hai người còn lại là sinh viên, nhất là sinh viên Lâm xxx trường Giang đại đã sớm trở thành chủ đề bàn tán trên mạng.

Mạng xã hội có sức mạnh không tưởng. Trường còn chưa thu hồi lại phòng thí nghiệm của dự án, Lâm Huống đã bị khui ra, thậm chí còn bị phơi bày hàng loạt tật xấu, quả thực cả quần lót cũng không chừa.

Giang đại là một trường có tiếng, chuyện bật đèn xanh chống lưng cho Tần Mặc có bối cảnh lúc trước cộng thêm vụ việc lần này của Lâm Huống đã đẩy trường lên đầu sóng ngọn gió, trên trang weibo chính thức của trường có hàng chục ngàn bình luận yêu cầu có biện pháp trừng phạt nghiêm khắc.

Không biết có phải trong thời gian này liên tục bị dư luận gây áp lực hay không mà trường nhanh chóng đăng một thông báo chính thức tuyên bố trường là nơi giáo dục và trau dồi tri thức, tuyệt đối sẽ không khoan dung hành vi lạm dụng ma túy, sau khi điều tra sẽ có biện pháp nghiêm khắc thích đáng.

Đương nhiên Tần Mặc cũng nhìn thấy tin này.

Anh than nhẹ một tiếng: "Báo ứng tới nhanh như vậy sao?"

"Sao vậy?" Giang Lâm một bên hiếu kì.

Tần Mặc cười nói: "Tên Lâm Huống gây chuyện ở căn tin hôm qua bị bắt vì chơi thuốc rồi."

"Thật à?" Giang Lâm mở to mắt hưng phấn nói, "Vậy đúng là báo ứng rồi."

Tần Mặc nói: "Gia hỏa này chơi thuốc lâu rồi, bây giờ mới bị bắt thì đúng là hời cho cậu ta." Nói xong anh quay đầu nhìn Diệp Mân, "Tiểu Diệp học bá bây giờ không cần lo lắng rồi, gia hỏa này nếu không bị đuổi học thì cũng không dám gây chuyện nữa đâu. Ba cậu ta nghiêm khắc lắm."

Diệp Mân gật đậu, lãnh đạm ừ một tiếng.

Quả thật cô không nghĩ chuyện này có kết quả nhanh như vậy, cô vốn cho rằng phẩm hạnh cậu ta tồi tệ, nếu không có chuyện này thì cũng sẽ gây ra chuyện khác, nếu lần này cậu ta gặp may mắn thoát được thì cô cũng sẽ tìm cơ hội khác, vì thế hôm qua gọi cảnh sát Diệp Mân cũng không đặt kì vọng quá lớn.

Tần Mặc nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô.

Diệp Mân đắm chìm trong suy nghĩ của mình cả buổi mới phát hiện ánh mắt của anh, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Tần Mặc nhếch môi nói: "Sao tôi có cảm giác phản ứng của em có gì đó không đúng nhờ."

Diệp Mân nói: "Vậy tôi nên có phản ứng gì?"

Tần Mặc nói: "Ít ra em cũng phải kinh ngạc một chút chứ?"

Diệp Mân nói: "Tôi vốn không thích chuyện bát quái."

Tần Mặc gật đầu: "Thì ra học bá của chúng ta kiến thức rộng rãi như vậy."

Diệp Mân liếc mắt, lười để ý đến anh.

Ai ngờ anh vẫn chưa chịu dứt, đến gần tiếp tục nói: "Em có biết phản ứng của em giống gì không?"

"Cái gì?"

Tần Mặc nói: "Giống như mọi chuyện nằm trong dự tính."

Diệp Mân run lên, lãnh đạm nói: "Vậy đúng là dự liệu như thần rồi."

Tần Mặc vẫn nhìn cô, không thể không nói người bạn học thân ái này của mình quả nhiên là Thái Sơn có đổ cũng không thay đổi sắc mặt, khiến anh không nhìn ra thật giả.

Thật ra anh cũng cảm thấy không có khả năng, vì học bá một lòng tập trung vào việc học và công việc, sẽ không hao tổn tâm tư làm mấy chuyện này với người khác. Nhưng dáng vẻ suy nghĩ của cô vừa rồi thật làm cho người ta hoài nghi.

Anh cầm điện thoại lên, nhìn vào từng câu từng chữ trên màn hình lẩm bẩm: "Có người dân báo..."

Diệp Mân nói: "Tôi là Đảng viên."

Tiểu Diệp học bá có đôi khi còn biết pha trò, Tần Mặc bị cô chọc cười: "Thật sự là em hả?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi, học bá bọn tôi bận rộn lắm, không có thời gian làm quần chúng Triều Dương*."

*quần chúng Triều Dương là cư dân quận Triều Dương của
Bắc Kinh, từng tham gia đóng góp phá nhiều vụ án lớn liên quan đến ma túy, cư dân mạng mệnh danh "quần chúng Triều Dương" là tổ chức tình báo vì họ hỗ trợ báo cáo và điều tra tội phạm.


Tần Mặc nói: "Học bá bọn em không phải quản lý thời gian rất tốt sao? Lâm ca bận rộn cả ngày vẫn có thời gian làm thêm việc bên ngoài để kiếm tiền tiêu vặt này!"

Giang Lâm xen vào nói: "Gần đây tôi có nhận việc bên ngoài đâu."

Diệp Mân bật cười.

Tần Mặc thấy phản ứng của cô, rốt cuộc cũng hiểu ra. Anh thở dài, thấp giọng nói: "Về sau mấy chuyện này em không cần phải để ý đến, phiền phức lắm."

Diệp Mân nói: "Theo luật pháp, công dân phát giác hành vi phạm pháp đương nhiên phải báo cảnh sát rồi."

Tần Mặc khẽ cười, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ: "Được rồi, chúng ta kết thúc công việc thôi, tôi mời hai người đi uống chút gì đó."

Diệp Mân cười: "Cậu vẫn còn giàu có lắm hả?"

"Nghĩ gì thế?" Tần Mặc nhíu mày, "Chỉ đi mua sữa chua năm tệ một bình ở quầy ăn vặt thôi."

Giang Lâm nói: "Sữa chua tôi cũng không chê."

"Đi thôi!"

Cuối cùng ba người thật sự đến quầy ăn vặt trong trường.

Loại sữa chua kia trả lại bình còn được bớt một tệ.

Ba người làm theo tấm gương tiết kiệm, đứng ngay tại quầy ăn vặt vừa uống sữa chua vừa nói chuyện phiếm.

Uống được gần hết thì có một bóng dáng quen thuộc dưới ánh đèn đường xuất hiện ở cửa.

Lâm Khải Phong cũng không ngờ sẽ đụng phải ba người ở đây.

Chân cậu khựng lại, run rẩy một lúc mới phản ứng, bước nhanh lên trước nói: "Lão Tần, cậu đã trở lại rồi!"

Tần Mặc hờ hững gật đầu: "Ừ, vừa trở lại được mấy hôm."

"Tôi..." Lâm Khải Phong ngập ngừng.

Tần Mặc cầm bình sữa chua đã uống xong của Diệp Mân và Giang Lâm trả lại quầy hàng, sau đó anh đi đến trước mặt Lâm Khải Phong, đối diện với đôi mắt phiếm hồng của cậu, nói: "A Phong, lựa chọn của cậu là đúng, nghe nói cậu vừa ký hợp đồng, chúc mừng, cậu làm rất tốt!"

"Lão Tần..." Lâm Khải Phong muốn nói gì đó nhưng yết hầu như bị nghẹn, không nói được lời nào.

Tần Mặc nói: "Biểu hiện này là sao? Tôi không trách cậu, dù không còn làm việc chung nhưng chúng ta vẫn là bạn bè mà."

Lâm Khải Phong ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng rơm rớm nước.

Tần Mặc vỗ vai cậu, nói: "Lâm ca, Diệp Mân, chúng ta đi thôi!"

Diệp Mân và Giang Lâm ngập ngừng nhìn Lâm Khải Phong nhưng không nói gì, cùng Tần Mặc rời đi.

Lâm Khải Phong vẫn đứng chỗ cũ nhìn bóng lưng của ba người.

Nơi đó vốn có vị trí của mình, nhưng bây giờ cậu ấy chỉ còn một mình lẻ loi đứng ở đây.

Tần Mặc không phải là kẻ đào binh.

Kẻ đào binh chính là cậu ấy.

Tần Mặc nói bọn họ vẫn là bạn bè, nhưng cậu biết, cậu đã chọn lựa rời khỏi 603, về sau sẽ không có cơ hội làm bạn bè. Sau này 603 có thất bại hay thành công đều không liên quan gì đến cậu.

Lúc nhận được offer mà nhiều người hâm mộ kia, cậu cũng vui vẻ nhiều ngày, nhưng rất nhanh lại thấy trống rỗng.

Thật ra, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm 603, tâm trí cậu luôn thấy trống rỗng, không có chuyện gì có thể lấp đầy.

Bao gồm cả cái offer lương một năm hai mươi vạn kia.

Con người không nên chỉ vì cái lợi trước mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện