Editor: Dì Annie Tần Mặc hiên ngang ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Bản thiếu gia có lúc nào không chín chắn đâu?"
Diệp Mân cười nhẹ lắc đầu.
Ding một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Mọi người cười nói đi vào, Lâm Khải Phong khoác tay lên vai Tần Mặc, cười nói: "Lão Tần, hôm nay biểu hiện của cậu như bật chế độ hack vậy, vừa nãy YG đưa ra vài vấn đề chuyên môn, tôi vừa nghe suýt chút nữađổ mồ hôi lạnh, không ngờ cậu đều trả lời trôi chảy như vậy."
Tần Mặc liếc nhìn cô gái bên cạnh, nói: "Cơ hội này rất quan trọng với chúng ta, tôi nhất định phải phát huy siêu năng lực. Nếu không kiếm được đầu tư, có người không chịu được sẽ sa chân vào con đường sai lầm."
Lâm Khải Phong tưởng rằng anh ám chỉ cậu ta, chột dạ cười hì hì nói: "Yên tâm đi, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý cho trận chiến lâu dài rồi, không dễ đi đường tắt như vậy đâu."
Tần Mặc cười nói: "Cậu thì thôi đi, muốn đi đường tắt cũng không có cơ hội, có phú bà nào nhìn trúng cậu chứ?"
Lâm Khải Phong kinh ngạc: "Hả? Cậu nói bản thân cậu đó hả? Không phải có phú bà thấy nhà cậu phá sản nên muốn bao nuôi cậu đó chứ?" Nói xong, cậu còn nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói, "Có điều nếu chúng ta không tìm được đầu tư, tôi cảm thấy cậu nên thử một chút, dù sao bây giờ cậu cũng độc thân mà. Dùng tuổi trẻ tươi đẹp của cậu để thực hiện lý tưởng của tất cả chúng ta, cá nhân tôi rất tán thành."
Tần Mặc đen mặt nguýt cậu ta: "Cút đi!"
Lâm Khải Phong không chỉ không cút, còn cười hì hì nói: "Lâm ca, tôi nói đúng không?"
Giang Lâm cười, gật đầu phối hợp: "Đúng đó, nếu mà lão Tần đến câu lạc bộ Bạch Mã*, chắc chắn sẽ là đầu bài**."
*câu lạc bộ Bạch Mã là câu lạc bộ trai đẹp dành cho quý bà ở Thượng Hải**đầu bài: là cái tên đứng đầu bảng (khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên được viết lên tấm bảng treo ở phía trước). Tần Mặc nói: "Sao miệng hai cậu tiện như vậy chứ?"
Lâm Khải Phong vừa cười vừa nói với Diệp Mân: "Tiểu Diệp học bá, cậu nói một câu công bằng đi, lão Tần muốn bán mình lập nghiệp, chúng ta có nên ủng hộ không?"
Diệp Mân ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tần Mặc, cười nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Tần Mặc cười khẽ, thấp giọng nói: "Cô gái nghèo, bây giờ em có thể trở về con đường ngay thẳng chưa?"
Diệp Mân nghiêng người nhìn anh, nói: "Có bao giờ tôi đi đường tắt đâu?"
Tần Mặc: "..."
Lại không biết nghĩ đến điều gì, anh thấp giọng cười khẽ.
Lúc ở trong thang máy vẫn còn có thể kiềm chế được, vừa ra khỏi văn phòng, dường như không nhịn nổi sự hưng phấn khi nhận được đầu tư, ba người đàn ông nổi điên nhảy dựng lên, vừa ôm vừa kéo.
"Lão Tần, chúng ta nhận được đầu tư rồi!"
"Lại còn là Thẩm Quân Hòa nữa."
"Có phải cuộc sống của chúng ta vươn lên tới đỉnh cao rồi không?"
"Đợi năm sau chính thức ký hợp đồng, chẳng phải là chúng ta sẽ có mặt trên những tạp chí lớn sao?"
"Vậy thì tôi nên chuẩn bị cẩn thận một chút."
...
Nơi này là CBD, toàn là tinh anh xã hội tới lui.
Diệp Mân nhìn ba người đang hưng phấn cười đùa bên cạnh, yên lặng dịch sang một bên, giả bộ không quen biết bọn họ.
Vất vả lắm Tần Mặc mới thoát khỏi móng vuốt của hai tên kia, vừa quay đầu lại không thấy người, anh giật nảy mình, vội vã nhìn quanh bốn phía, phát hiện cô đứng cách đó ba mươi mét, nhấc chân dài bước đến trước mặt cô, cười nói: "Còn tưởng em biến đi đâu rồi chứ? Muốn ăn gì, đêm nay chúng ta ăn mừng một bữa."
Vừa nghe đến ăn, Giang Lâm nhảy như thỏ tới: "Tôi muốn ăn vịt nướng."
Diệp Mân gật đầu, cười nói: "Vậy thì ăn vịt nướng đi."
Tần Mặc nắm vai Giang Lâm: "Đợi lát nữa cho mình cậu ăn một con." Một tay anh vô thức muốn ôm Diệp Mân, nhưng lúc sắp chạm vào vai cô, bỗng nhiên ý thức được điều gì, nhanh chóng thu tay lại, giả vờ như chưa có gì xảy ra, kéo Giang Lâm đến ven đường gọi xe.
*
Vì ngày hôm sau còn phải đến YG thảo luận chi tiết cụ thể và ký thỏa thuận sơ bộ nên mọi người chỉ có thể chờ đến ngày kia, cũng là ngày đầu năm mới có thể trở về.
Vé đặt vào buổi trưa, vì hiếm khi được đến thủ đô, hơn nữa lại vừa hoàn thành một chuyện đại sự nên mọi người nhất trí cho rằng phải làm chút gì đó ý nghĩa để kỷ niệm.
Cuối cùng mọi người cùng nhau quyết định ngày mồng một đó sẽ đến Thiên An Môn xem lễ thượng cờ.
Đương nhiên quyết định này không bao gồm Diệp Mân.
Cô là một người phương nam, mùa đông ở phương bắc phải dậy lúc sáu bảy giờ, nghĩ đến mà thấy sợ hãi.
Nhưng mà phản đối của cô vô hiệu, chưa đến năm giờ sáng ngày mồng một, cô đã bị Tần Mặc gọi dậy, ngồi xe đến thẳng đường Trường An.
Xe đến quảng trường mới hơn sáu giờ.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của nhân dân cả nước, bọn họ không sợ giá lạnh, từng nhóm du khách tiến vào quảng trường xem lễ thượng cờ thành hàng dài. Đợi bốn người theo đám đông vào quảng trường, phía trước đã đông nghịt người.
Diệp Mân vốn sợ lạnh nhưng lúc này cũng cảm nhận được một chút hưng phấn và kích động, có điều bản thân nhanh chóng thấu hiểu nỗi đau "con người đến khi cần dùng mới thấy ân hận vì mình thấp".
Nhìn đâu đâu cũng toàn đầu người.
Tần Mặc thấy cô nhón chân nhìn quanh, nhíu mày hỏi: "Không nhìn thấy hả?"
Diệp Mân bĩu môi nói: "Sớm biết vậy thì đã tới sớm hơn một chút rồi."
Tần Mặc nói: "Sớm biết vậy thì em nên cao hơn một chút."
Diệp Mân tức giận đạp anh một cái.
Tần Mặc thuận thế lui một bước, cười nói: "Em đối xử với tôi tốt một chút thì tôi có thể nghĩ cách để em nhìn thấy."
Diệp Mân lơ đễnh xùy một tiếng.
"Thật đó."
"Cậu có cách gì? Chẳng lẽ lại biến ra cái ghế?"
Tần Mặc hứ một tiếng: "Không tin thì thôi vậy, em cứ nhìn đầu người ta đi, tôi nhìn thấy các anh lính kéo quốc kỳ rồi có thể sẽ miêu tả lại cho em một chút."
Diệp Mân nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng cũng bị lay động: "Rốt cuộc là cậu có cách gì?"
Tần Mặc khoanh tay: "Không nói cho em biết, trừ
khi em cầu xin tôi."
Ha ha!
Diệp Mân thầm nghĩ chắc chắn là anh nói hươu nói vượn, mặc kệ anh.
Đúng bảy giờ, đám người trước mặt gần như kích động muốn tiến lên phía trước.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía trước, Diệp Mân chỉ nhìn thấy đầu người đen nghịt.
Cô buồn bực nghĩ, xem ra chỉ có thể đợi cờ đỏ lên cao rồi nhìn.
Đúng là thật muốn có dáng dấp cao mà!
Đúng lúc này cô chợt nghe Tần Mặc bên cạnh nói: "Lên đây đi!"
Cô quay đầu nhìn lại, thấy anh ngồi xổm xuống, tay chỉ vào bờ vai của mình.
Diệp Mân nhìn anh từ trên cao xuống: "..."
"Nhanh lên!"
Diệp Mân hơi do dự, nhìn xung quanh quả thật có người ngồi trên vai, nhưng chỉ toàn trẻ con.
Lâm Khải Phong đang nhón chân gian nan nhìn quanh, liếc về bên này cười nói: "Diệp Mân, cậu không lên thì tôi lên đó!"
Tần Mặc: "Cút!" lại ngẩng đầu nhìn cô gái đang do dự, "Nhanh lên nào!"
Cuối cùng Diệp Mân vẫn bước đến ngồi lên vai anh, nói: "Vậy cậu cẩn thận nha, tôi không muốn ngã xuống đâu."
Tần Mặc đỡ lấy chân cô, khẽ cười, đứng lên nói: "Em thì nặng bao nhiêu chứ, một tay tôi còn nâng lên được."
Diệp Mân: "Đừng chém gió nữa! Nói như cậu thì trâu cũng lên trời được rồi!"
Mặc dù ngữ khí cô bình tĩnh nhưng giờ phút này ngồi trên vai anh, trái tim lại nhịn không được mà đập loạn.
Độ cao thay đổi, tầm nhìn bỗng nhiên khoáng đạt hơn.
Ngay lúc nhạc dạo quốc ca vang lên, cả quảng trường ồn ào lập tức yên tĩnh, không khí trở nên trang nghiêm.
Theo tiếng hát quốc ca vang dội, lá cờ đỏ năm sao chậm rãi giương lên trong nắng sớm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mân nhìn thấy cảnh tượng ào ào sóng dậy, kích động lòng người như thế.
Bọn họ nói không sai, đây đúng là phương thức ăn mừng có ý nghĩa.
Cô nghĩ, mặc kệ tương lai thất bại hay thành công, cả đời cô sẽ nhớ kỹ phút giây ngắn ngủi này.
Mấy phút sau, quốc kì tung bay trên không trung, mặt trời cũng chiếu sáng trên đầu.
Lễ thượng cờ kết thúc.
Bầu không khí ở quảng trường lại khôi phục sự huyên náo.
Lúc này Diệp Mân mới ý thức mình vẫn còn ngồi trên vai Tần Mặc, cô vội nói: "Mau thả tôi xuống đi."
Tần Mặc nắm chặt hai chân cô, ngẩng đầu lên nhìn: "Thả cái gì mà thả, tôi cứ thế này vác em về. Tôi để em cưỡi lên đầu tôi, em phải trân trọng đó."
"Cậu có bệnh không hả? Mau thả tôi xuống đi!"
"Không đấy!"
Dứt lời còn nhàn nhã vác cô theo đám đông đi ra ngoài.
Lúc này trời đã sáng rõ, gương mặt anh lại dễ khiến người ta chú ý, rất nhiều người nhìn bọn họ cười, thậm chí còn giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Diệp Mân hận không thể đào cái hố chui xuống, vỗ đầu anh, thấp giọng nói: "Cậu nhanh lên đi!"
Tần Mặc cong môi không đáp, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Lâm Khải Phong bên cạnh cười ha ha: "Lão Tần, mặt Tiểu Diệp học bá đỏ bừng rồi, cậu mau thả người ta xuống đi!"
Tần Mặc lại ngẩng đầu: "Thật à?"
Còn không phải nữa hả?
Gương mặt trắng nõn của cô gái ửng hồng, đôi mắt đen láy hung hăng nhìn anh: "Cậu có thả hay không?"
Tần thiếu gia nhướng mày: "Không thả!"
Khóe miệng Diệp Mân trầm xuống, hai tay nắm chặt lấy tai anh.
"Ai ui! Tôi thả tôi thả!" Hai tai anh vốn đông cứng trong gió lạnh lại bị cô nhẫn tâm nắm chặt, Tần Mặc cảm thấy tai muốn rớt xuống tới nơi, nhanh chóng đầu hàng, thành thật ngồi xổm xuống.
Diệp Mân buông tay ra, nhảy xuống từ vai anh.
Tần Mặc xoa lỗ tai bị đau, vừa hít khí lạnh vừa nói: "Sao em hung dữ thế hả? Tai tôi suýt bị em nhéo rớt tới nơi."
Mặt Diệp Mân đã bớt ửng hồng, liếc nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: "Đối phó với người thiếu đòn như cậu, đương nhiên không thể nương tay."
"Không phải chứ, em cũng nên có chút lương tâm chứ, vừa rồi em không ngồi trên vai tôi, lấy thân hình một mét bốn lăm của em thì có nhìn được lễ thượng cờ không?"
Một mét bốn lăm?
Tên lùn Lâm Khải Phong không nghe nổi nữa, lắc đầu thở dài nói: "Lão Tần, cậu đúng thật là thiếu đòn. Tiểu Diệp học bá, cậu nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Diệp Mân cười lạnh nói: "Xử lý theo luật!"
Tần Mặc thấy tình thế không ổn, nhanh chóng bịt hai tai chạy về phía lối đi ngầm.
Nhưng chung quy là vì đoàn người phía trước quá đông, con đường chạy trốn thất bại.
Vì thế, trong lối đi ngầm của Quảng trường Thiên An Môn, phú nhị đại phá sản lần nữa lọt vào lưới của giai cấp vô sản, bị ba người liên thủ cuồng K một trận.