Hoa Hồng Dại

Trở thành người lý tưởng trong lòng cô


trước sau

Editor: Dì Annie

Lúc trước Diệp Mân không chú trọng cách ăn mặc ít nhiều là do tâm lý phản nghịch. Nhưng bây giờ bắt đầu đi làm, chút tâm lý kia cũng tự nhiên không quan trọng nữa.

Ở công ty có quy tắc của công ty, đối mặt với cấp dưới, đồng nghiệp thậm chí là truyền thông, cô không thể cả ngày đều mang dáng vẻ của nữ sinh đại học.

Mặc dù không cần phải đi theo phong cách quá thời thượng, nhưng dù sao cũng nên ăn mặc trang trọng một chút, cũng bắt đầu quen với việc trang điểm nhẹ.

Không biết là do thay đổi cách ăn mặc hay là nửa năm này đã trải qua quá nhiều chuyện mà ngay cả bản thân cô cũng cảm giác mình thành thục hơn nhiều.

Đến công ty cô cũng là một mỹ nhân cổ cồn trắng* tiêu chuẩn.

*Nhân viên văn phòng (white-collar worker) thường làm những công việc ít nặng nhọc nhưng có lương cao hơn những người lao động tay chân. Họ thường là bác sỹ, luật sư, nhà quản lý, v.v. Từ này bắt nguồn từ những chiếc áo sơ mi với những chiếc cúc trắng mà những người làm nghề trên thường mặc.

Tần Mặc bỗng nhiên ý thức được điều này.

Ngày cuối cùng làm việc của năm cũ, công ty mới có mười mấy người mở cuộc họp, Diệp Mân phụ trách chủ trì cuộc họp, phân công kế hoạch công việc năm sau.

Cô rất tận tụy với công việc, từ khi bắt đầu vào phòng thí nghiệm 603 đã như thế.

Nhưng ở tình huống khác nhau, rõ ràng dáng vẻ nghiêm túc của cô cũng khác biệt.

Ngày trước ở phòng thí nghiệm, cô là nữ sinh kỹ thuật cứng nhắc nội liễm* khiến cho người khác tâm phục khẩu phục năng lực nghiên cứu khoa học của cô. Sau khi đến văn phòng, cô là một team leader nghiêm cẩn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.

*đường nét không quá sắc sảo nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút

Cứ nghĩ rằng dáng vẻ giống sinh viên của cô không quản lí được nhân viên mới, nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả nhóm nhân viên mới không ai là không phục cô.

Đương nhiên, bây giờ nhìn lại quả thật cô cũng không còn giống sinh viên.

Trầm tĩnh, chín chắn.

Đương nhiên, cũng càng xinh đẹp.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô đã lột xác.

Dường như Tần Mặc không nhớ nổi dáng vẻ của cô khi mới bước vào 603 nữa.

Đây là bùa may mắn của anh, cũng may mà lão Vương đưa cô đến bên cạnh mình.

Quả thật anh không dám tưởng tượng, nếu như không có cô, nửa năm qua liệu anh có kiên trì nổi không, cho là kiên trì nổi nhưng có thuận lợi đi đến hiện tại không?

"Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể tan ca sớm chuẩn bị về nhà ăn tết, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!" Nhóm người trẻ tuổi vừa nhận chức vui sướng đáp lại.

Mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, Diệp Mân sắp xếp xong văn kiện trong tay, ngẩng đầu thấy Tần Mặc vẫn còn ngồi trên ghế nhìn mình đầy ý vị.

"Sao vậy? Giang Lâm và Lâm Khải Phong đã đi rồi, cậu còn chưa đi hả?"

Tần Mặc: "Đợi em."

Diệp Mân cười khẽ: "Hôm nay cậu không về nhà ba mẹ à?"

Tần Mặc nói: "Không phải vé xe của em là sáng mai sao? Đưa em đến ga tàu rồi tôi về nhà."

Diệp Mân hờ hững nói: "Không cần đâu, tôi về cùng Chu Văn Hiên."

Tần Mặc: "... À, hai người cùng quê."

Diệp Mân gật đầu.

Tần Mặc nghĩ ngợi, lại nói: "Vậy tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm đi, lát nữa đến siêu thị mua ít thức ăn. Không phải em có mua nồi lẩu mà mãi chưa có dịp dùng sao? Hôm nay phát huy tác dụng được rồi đó."

Lúc chuyển nhà, Diệp Mân ra dáng mua một chút đồ làm bếp, nhưng công việc bận quá, căn bản không có tâm trí xuống bếp. Chuyển nhà hơn nửa tháng rồi mà nồi niêu xoong chảo vẫn còn mới tinh.

Vì thế cô rất vui vẻ đồng ý lời đề nghị của anh.

Hai người mua hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị bên ngoài chung cư, Tần Mặc còn tiện thể mua một chai rượu đỏ.

Giang Lâm và Lâm Khải Phong đã về nhà ba mẹ, chỉ còn lại hai người họ. Đến hôm nay thì Diệp Mân đã quen với việc ở một mình cùng anh.

Cô ngồi trên ghế sô pha, Tần Mặc cầm đệm ngồi đối diện cô, trên bàn trà có nồi lẩu nhỏ.

Diệp Mân điều chỉnh nhiệt độ nồi lẩu, cho đồ ăn vào, thuận miệng hỏi: "Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ở chung cư nhỏ đúng không? Ở cùng Giang Lâm đã quen chưa?"

Bọn họ thuê căn hộ một phòng ngủ một phòng khách vốn là để ở riêng, nhưng Giang Lâm không muốn ở một mình, cưỡng ép muốn ở cùng Tần Mặc.

Tần Mặc từ chối thẳng, đáng tiếc là vô hiệu, Giang thiên tài thành công vào cửa.

Anh buồn cười nói: "Em thật sự coi tôi là đại thiếu gia không chịu được gian khổ sao? Không phải điều kiện ở đây rất tốt à? Chỉ có điều Lâm ca hơi phiền, buổi tối trước khi ngủ còn thường xuyên kêu đói, đòi tôi nấu mì cho ăn. Không hiểu sao ăn mãi là không thành một tên mập."

Diệp Mân hơi bất ngờ: "Cậu còn biết chăm sóc người khác cơ đấy?"

Tần Mặc lơ đễnh nói: "Trẻ con mà."

"Cũng không nhỏ nữa, đã 21 tuổi rồi."

"Cũng vậy thôi, lần sau tôi nhất định phải bắt cậu ấy học được cách nấu mì."

Hai người trò chuyện câu được câu không, hiếm khi có thời gian nhàn nhã thế này.

Tần Mặc cảm thấy bầu không khí không tệ, nhất là khi nhìn gò má trắng nõn của cô gái dần phiếm hồng qua làn hơi của nồi lầu, anh động lòng, lấy chai rượu đỏ ra: "Chúng ta uống một ly đi, chúc mừng năm mới sớm."

Diệp Mân nhớ đến chiến tích vĩ đại của anh khi say, cười nói: "Cậu đừng uống đến điên cuồng đó."

Tần Mặc rót rượu cho hai người, nâng ly nói: "Em coi thường tôi quá rồi, uống một chén sao mà say được?"

Diệp Mân cười: "Say cũng không sao, vừa hay tôi có cái để chế giễu."

Tần Mặc cười gượng hai tiếng: "Bây giờ chúng ta cô nam quả nữ, nếu tôi thật sự say thì người gặp nguy hiểm là em đó."

Diệp Mân xùy một tiếng: "Chỉ dựa vào cậu hả? Cậu còn có thể làm chuyện xấu gì khác nữa không?"

Tần Mặc trừng mắt, lạnh giọng nói: "Tôi mà thật sự làm chuyện xấu thì em muốn khóc cũng không có chỗ khóc."

Diệp Mân khinh thường nguýt
anh, chậm rãi vớt một muôi thịt bò bỏ vào bát anh: "Mau ăn của cậu đi."

Tần Mặc nhìn đồ ăn chất đầy chén nhỏ, lại nhướn mày nhìn cô nói: "Tôi nói này, bây giờ quan hệ của chúng ta được coi là gì?"

Diệp Mân nâng mắt nhìn anh, lãnh đạm nói: "Bạn học, cộng sự, bạn bè."

Tần Mặc: "Vậy em cảm thấy tôi là bạn học, cộng sự, bạn bè thế nào?"

Diệp Mân nói: "Cũng không tệ lắm."

Tần Mặc mím môi, lại nói: "Vậy nếu... bỏ qua những quan hệ này, đơn thuần là một người đàn ông thì trong mắt em tôi là người thế nào?"

Diệp Mân ngẩng đầu, cách làn sương của nồi lẩu nhìn anh, không trả lời ngay.

Tần Mặc trông chờ, đôi mắt màu hổ phách đào hoa bình tĩnh nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Diệp Mân cũng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, lãnh đạm phun ra hai chữ: "Cẩu bức*."

*có nhiều nghĩa: lợi hại, ngu ngốc, hoặc mang ý nghĩa mắng người.

Tần Mặc: "..."

Anh vốn định phản bác, nhưng nhớ tới việc mọi người đều biết chuyện xấu của anh, thậm chí những chuyện xấu của anh còn liên lụy đến người vô tội như cô, anh lập tức không có sức lực nào phản bác.

Diệp Mân nhìn anh: "Cậu là người nào chính cậu không rõ ràng sao? Còn muốn nghe đáp án dễ nghe gì từ tôi nữa?"

Tần Mặc buồn rẫu bĩu môi, nhỏ giọng làu bàu: "Cậu cũng đừng thẳng thắn như vậy chứ."

Diệp Mân: "Lời nói thật thì không quá êm tai."

Tần Mặc nói: "Vậy cũng đừng nói thô tục chứ."

Diệp Mân nói: "Không còn cách nào khác, từ này là hình dung chính xác nhất."

Ngực Tần Mặc lại trúng một mũi tên, anh nghĩ ngợi, lại thăm dò hỏi: "Trước kia có phải tôi là loại đàn ông em ghét nhất không?"

Diệp Mân nhìn anh, nói: "Vẫn muốn nghe lời nói thật hả?"

Tần Mặc nhanh chóng khoát tay: "Được rồi được rồi! Chắc chắn là không phải lời tốt đẹp, không nghe cũng được."

Diệp Mân cười khẽ.

Tần Mặc suy nghĩ một lát, tiếp tục nói: "Tôi thừa nhận trước kia tôi rất xấu xa, nhưng tục ngữ có câu 'Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng', bây giờ tôi đã là lãng tử quay đầu, sau này em không thể dùng tiêu chuẩn trước kia mà phán xét tôi."

Diệp Mân cười, "Ai biết có phải là cậu quay đầu hay không?"

"Đương nhiên là quay đầu rồi!" Nói xong, Tần Mặc còn dùng sức quay đầu hai lần, "Em thấy chưa này?"

Diệp Mân bị hành động ngu ngốc của anh chọc cười, hỏi: "Rồi có thể quay đầu bao lâu?"

Tần Mặc nói: "Em nói bao lâu thì là bấy lâu."

Diệp Mân xùy một tiếng: "Vậy cậu xoay qua chỗ khác đừng nhúc nhích thử đi."

Tần Mặc coi là thật nghiêng đầu sang chỗ khác không động đậy.

Diệp Mân ăn xong mấy đũa thức ăn, cuối cùng không nhịn được đưa tay gõ đầu anh: "Được rồi, nhàm chán quá đi."

"Không phải là tôi đang chứng minh cho em đó sao?"

Diệp Mân nói: "Có ai chứng minh như vậy không? Cái này gọi là láu cá, tội thêm một bậc."

Tần Mặc vội vàng ngồi ngay lại, yên lăng nhấp một hớp rượu đỏ, trịnh trọng nói: "Tôi sẽ chứng minh cho em thấy."

Diệp Mân im lặng nhìn anh, không nói gì.

Ăn xong nồi lẩu đã là chín giờ. Một ly rượu đỏ không hề khiến Tần Mặc say, không chỉ không say mà còn tỉnh táo chủ động thu dọn chén đĩa.

Đợi anh ra khỏi nhà bếp, người ngồi trên ghế sô pha chẳng biết từ lúc nào đã nằm nghiêng người, nhắm mắt lại.

"Diệp Mân!"

Tần Mặc gọi một tiếng, không có phản ứng mới xác định cô đã ngủ thiếp đi.

Anh đi qua ngồi bên gót chân cô, cũng không biết là do ăn lẩu hay uống rượu đỏ mà hai gò má của cô gái ửng hồng, hô hấp nhẹ nhàng hiển nhiên là đã ngủ say.

Ở khoảng cách gần như vậy anh mới phát hiện dưới hốc mắt cô có một tầng màu xanh nhàn nhạt, chắc là quá mệt mỏi.

Thực tế, cường độ công việc của mấy ngày qua đến đàn ông còn không chịu đựng nổi, huống chi là con gái.

Nhưng trước giờ cô chưa từng than mệt mỏi.

Anh luôn cảm thấy dường như cô có nguồn năng lượng vô tận.

Nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là một cô gái.

Bất cứ từ ngữ ca ngợi nào cũng không thể hình dung hết cô gái một trong hàng vạn người này.

Hẳn là cô xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới.

Mà anh ngày trước, đúng là quá hư hỏng.

Anh đưa tay nhẹ nhàng gạt tóc trên trán cô ra.

Nhìn gương mặt đã nhìn qua vô số lần kia, trái tim anh không nhịn được đập loạn.

Cuối cùng không nhịn được nữa, anh tiến lên trước hôn nhẹ lên môi cô một chút.

Coi như là lần sau cùng anh làm chuyện xấu vậy.

Rồi sẽ có một ngày, anh trở thành người lý tưởng trong lòng cô.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện