"Anh hai, anh sắp về chưa?" Từ trong tai nghe bluetooth phát ra giọng nói ngọt ngào của Trình Nhu Nhi khiến Trình Đế Uy không tự chủ khẽ cong môi.
Hắn đánh tay lái rẽ phải, vui vẻ đáp lại: "Nhu Nhi, còn mười lăm phút nữa là anh hai đến nhà rồi."
"Thật sao!" Trình Nhu Nhi vô cùng kích động: "Vậy anh hai phải nhanh lên đấy! Em sắp đói muốn chết đây này."
"Được rồi, anh biết rồi mà. Con nhóc này, mau tắt điện thoại đi, anh còn lái xe." Trình Đế Uy bật cười, khẽ mắng yêu đứa em gái út.
Trình Nhu Nhi nghe vậy liền giả vờ giận dỗi một hồi, sau đó mới cúp máy.
Ngay khi điện thoại vừa ngắt kết nối, nụ cười trên môi Trình Đế Uy cũng tắt ngấm. 'Nhà' trong lời nói của Trình Nhu Nhi vốn không phải biệt thự của hắn, mà là nhà chính của Trình gia.
Nếu chẳng phải Liên Hi với Nhu Nhi vẫn còn đang sống ở đó, thì Trình Đế Uy hắn tuyệt đối sẽ không về cái nơi chết tiệt kia.
...
Xe của Trình Đế Uy tiến vào trong nhà chính Trình gia. Hắn từ trên xe bước xuống, vẫn luôn là một bộ dáng ăn chơi không đổi. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, để mở hai cúc, kết hợp với quần bò dài.
Người quản gia đã đứng chờ sẵn trước cửa từ lâu. Khi Trình Đế Uy đi tới, ông ta liền cung kính cúi đầu: "Nhị thiếu gia, cậu về rồi."
"Lão già kia đâu rồi?" Trình Đế Uy chẳng thèm để tâm ông ta. Hắn nhét chìa khoá xe vào túi quần, thuận miệng hỏi.
Từ quản gia biết 'lão già' trong lời Trình Đế Uy là ai. Tuy nhiên, đây vốn là chuyện của nhà chủ. Ông ta xuất thân kẻ ở nên không tiện quản nhiều, chỉ có thể hoàn thành trách nhiệm, nghiêm túc báo cáo lại: "Thưa cậu, tiên sinh đang bàn việc với đại thiếu gia ở trên thư phòng!"
Trình Đế Uy khẽ 'hừ' lạnh một tiếng. Hắn lướt qua Từ quản gia, đi vào trong.
Vừa cởi giày ra để thay bằng dép đi trong nhà, Trình Đế Uy đã nghe được trên cầu thang có tiếng bước chân không giống nhau.
"Anh hai!" Một cái bóng nhỏ bất ngờ lao tới, nhào vào lòng Trình Đế Uy, khiến hắn phải nhanh chóng dang tay ra đỡ để người kia tránh bị ngã.
Trình Đế Uy loạng choạng lùi vài bước. Đến khi định thần, hắn liền vội vàng cúi đầu kiểm tra xem cô nhỏ trong lòng có ổn không. Lúc này, Trình Nhu Nhi cũng ngẩng mặt lên nhìn hắn. Cô ấy cất tiếng cười khúc khích: "Anh hai à, anh phản xạ chậm quá."
Sau khi chắc chắn em gái nhỏ không sao, Trình Đế Uy thở phào một tiếng. Hắn đưa tay lên cốc nhẹ vào trán Trình Nhu Nhi một cái: "Quỷ nha đầu nghịch ngợm."
"Đau quá!"