Thực ra, Trình Liên Hi đã sớm biết Thanh Nhã phu nhân vốn không phải mẹ ruột của mình. Nhưng Lữ Y Vân qua đời lúc cô ấy mới được một tuổi. Ấn tượng đối với người mẹ đẻ này, căn bản cực kỳ mờ nhạt.
Mà kể từ khi nhận thức được mọi thứ cho tới tận bây giờ, chủ tịch Trình vẫn luôn bận rộn công việc, cũng chỉ có một mình Thanh Nhã phu nhân bên cạnh chăm sóc cho cô ấy và Trình Nhu Nhi.
Người đời đều nói, công sinh không bằng công dưỡng. Đứa trẻ ở lâu với ai, có cảm tình với ai, thì sẽ tự khắc coi người đó như mẹ. Trình Liên Hi là vậy. Trình Nhu Nhi cũng thế. Nói đi nói lại, bọn họ gọi Thanh Nhã phu nhân một tiếng 'mẹ' dĩ nhiên chẳng hề quá đáng.
Chỉ riêng Trình Đế Uy. Dường như hắn đối với cái chết của người mẹ ruột Lữ Y Vân có chấp niệm quá sâu, nên mặc dù Thanh Nhã phu nhân có dành bao nhiêu sự quan tâm, trong mắt hắn lại chỉ tựa gió thoảng mây bay.
Nghe Thanh Nhã phu nhân nói mình phải trò chuyện cùng anh hai nhiều chút, Trình Liên Hi liền khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Vâng thưa mẹ. Con sẽ cố gắng khuyên bảo anh ấy, để anh ấy quay về giúp Trình thị chúng ta."
Kỳ thật, bản thân cô ấy vốn hiểu rõ, Trình Đế Uy ông anh đó tính cách cố chấp, cứng đầu từ bé. Do vậy, cho dù ai nói thế nào thì cũng vô dụng mà thôi.
Nhưng Trình Liên Hi chính là không muốn Thanh Nhã phu nhân phải buồn. Bởi vì cái số của bà căn bản khổ sở chẳng kém gì mẹ ruột Lữ Y Vân của cô ấy.
Thanh Nhã phu nhân gả cho chủ tịch Trình đã ngót nghét hai mươi lăm năm có lẻ. Cả cuộc đời đều chỉ cung cúc tận tụy đứng sau làm hậu phương cho chồng.
Bà hết lòng vì Trình gia, lại đổi về một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc. Rõ ràng con ruột dưới gối chỉ có một, thế mà phải nuôi thêm ba đứa con riêng của chồng và tình nhân, không oán không giận.
Nhiều lúc, ngay cả chính Trình Liên Hi cũng chẳng biết nên nói Thanh Nhã phu nhân quá ngốc hay là nói bà quá nhân từ nữa.
Còn cả chuyện của anh hai và Vu An Nhiên, nếu bà nghe được tin tức này...
Trút một tiếng thở dài, Trình Liên Hi khẽ lắc đầu. Thôi bỏ đi, vẫn là đợi đến khi làm rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ trước rồi tính tiếp.
...
Giờ dùng bữa ở Trình gia vốn được quy định là bảy giờ tối. Còn bây giờ đã tận bảy giờ rưỡi hơn.
Trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật hiện tại có tới năm người. Nhưng đồ ăn vẫn còn đậy kín, căn bản chẳng ai dám động đũa.
Trình Nhu Nhi nhìn Trình Liên Hi, bày ra vẻ mặt 'em đói lắm rồi', lại chỉ đổi lấy một cái lắc đầu của cô chị gái.
Cả hai người họ đồng thời liếc về phía anh cả Trình Trạch Dương. Nhưng anh ấy cũng lực bật tòng tâm, giơ tay chỉ chỉ vào vị đại tổ tông mặt nặng mày nhẹ ngồi chỗ ghế chủ tọa.
Thanh Nhã phu nhân ở một bên quan sát ba đứa con ra ám thị cho nhau mà không giấu được tiếu ý. Khoé môi bà cũng bất giác nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
Chính tại ngay lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng người hầu gọi ba chữ: "Nhị thiếu gia!"
Trình Đế Uy từ bên ngoài bước vào. Hắn không nói nhiều lời, liền ngồi xuống vị trí còn trống duy nhất trên bàn ăn. Đây cũng là vị trí cách xa ghế chủ toạ nhất – đối diện chủ tịch Trình.
Chủ tịch Trình ~ Trình Chấn Nam đem ánh mắt không mấy vui vẻ hướng lên người cậu con trai thứ. Ông nghiêm giọng, khẽ mắng: "Thật đúng là không có phép tắc gì hết."
Trình Đế Uy đương nhiên biết ông đang nói đến ai và về vấn đề gì. Hắn cũng chẳng hề né tránh, bình thản đáp: "Xin lỗi nhé, ngài chủ tịch. Lúc nãy, tôi bận nghe điện thoại."
Thực ra Trình Đế Uy không nói dối. Hắn đích xác có đi nghe điện thoại. Chỉ là ngay tại thời điểm sát giờ ăn tối, hắn cố tình gọi video cho Hắc Ly, huyên thuyên đủ điều cùng cô nàng hết bay nửa tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, có kẻ nào thái độ xin lỗi mà như Trình Đế Uy không? Vẻ mặt hắn vẫn cứ một nét bất cần như thường, căn bản chẳng để ai vào mắt.
Đầu mày Trình Chấn Nam hơi cau lại. Thanh Nhã phu nhân lẳng lặng nhìn ông mà bắt đầu ngửi được mùi thuốc súng