Nhờ tác dụng của thuốc, sau một đêm, bên má phải của Hắc Ly đã bớt sưng hơn nhiều. Chỉ còn lại một màu đỏ nhàn nhạt.
Tuy nhiên, với người cực kỳ xem trọng sắc đẹp như cô, việc vác một cái mặt thương tích rõ rành rành ra ngoài tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Cho nên Hắc Ly nguyên ngày đều làm ổ trong phòng.
Trình Đế Uy sợ cô buồn chán nên cũng chẳng đi đâu. Hắn ở bên cô cả ngày. Hai người bọn họ chơi game, rồi chơi gấp giấy, chán quá thì lại...ôm nhau lăn giường.
Nhưng đến buổi tối, Trình Đế Uy nhất quyết lôi Hắc Ly ra ngoài mặc cho cô từ chối.
"Cứ đi đi. Anh muốn có một món quà tặng em." Trình Đế Uy vừa cười vừa nói với Hắc Ly, vẻ mặt đầy bí ẩn.
Hai người họ lái xe đến một căn biệt thự sang trọng bên ngoài ngoại ô thành phố.
Ra mở cửa cho họ là một người đàn ông trạc tuổi Trình Đế Uy. Trên hai cánh tay anh ta đầy những hình xăm lớn nhỏ khác nhau trông cực kỳ dữ tợn. Nhìn thấy Trình Đế Uy, vẻ mặt anh ta trở nên cung kính, gọi hắn một tiếng 'anh hai'
Hắc Ly im lặng quan sát anh ta. Người này, dựa theo thái độ và cách xưng hô, tám phần là đàn em của Trình Đế Uy. Đúng lúc, anh ta vừa vặn nhìn sang cô, thuận miệng hỏi: "Anh hai, vị bên cạnh anh là?"
Trình Đế Uy cũng cúi đầu nhìn Hắc Ly. Hắn vươn tay ôm vai cô, giọng điệu cao hứng đáp lời: "Cô ấy là chị dâu của cậu, Hắc Ly."
Đáy mắt tên đàn em kia thoáng qua một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất. Anh ta mỉm cười đưa tay tới trước mặt Hắc Ly: "Chào chị dâu. Em tên A Trí."
"Xin chào." Cô cũng gật đầu xem như chào hỏi, đưa tay nắm hờ tay anh ta một cách xã giao.
"Ly à, em hãy vào trong đợi anh. Anh muốn nói chuyện riêng với A Trí một lát." Trình Đế Uy để hai người chào hỏi nhau xong xuôi, liền ghé tai cô thì thầm.
Tuy rằng không hiểu họ định nói gì mà chẳng thể để cô biết, nhưng Hắc Ly vẫn rất ngoan ngoãn đi vào trước. Cô đứng cách hắn một khoảng vừa đủ để không nghe thấy gì.
Đợi khi Hắc Ly đi xa bọn họ, Trình Đế Uy mới liếc qua A Trí, chậm rãi mở miệng lần nữa: "Thứ tôi bảo cậu chuẩn bị, đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Anh hai yên tâm. Em để A Lương và Tưởng Viễn đi xử lí. Chắc nhanh thôi hai đứa nó sẽ mang về cho anh." A Trí nhỏ giọng báo cáo.
Rồi, anh ta nhìn về phía Hắc Ly, trêu trọc nói: "Anh hai, em cứ tưởng lần này anh đến sẽ dẫn theo anh Dực chị Lệ. Hoặc là để Du tỷ, Lý tỷ đi cùng. Ai ngờ anh lại mang tới cho bọn em một người chị dâu. Đúng là kinh hỷ."
Trình Đế Uy khẽ nhếch môi, không hề che dấu tiếu ý: "Cô ấy cùng Du Lạc và Lý Tịnh không giống nhau."
"Em đương nhiên biết. Anh có bao giờ để bọn em gọi Du tỷ, Lý tỷ là chị dâu đâu. Thế nên chị dâu chắc chắn phải có điểm khác hai người họ. Nhưng mà anh hai, cho phép thằng em này mạo muội hỏi một điều được không?"
"Nói đi."
"Thì...rốt cuộc chị dâu với Du tỷ, Lý tỷ khác nhau chỗ nào mà anh đãi ngộ đặc biệt như vậy?" Đây chính là điều A Trí quan tâm nhất.
Du Lạc và Lý Tịnh theo anh hai ngót nghét gần ba năm, nhưng anh hai chỉ cho đàn em gọi là 'Du tỷ', 'Lý tỷ'. Còn cô gái tên Hắc Ly kia, mới ở bên anh hai có mấy tháng thôi. Vậy mà đã trở thành chị dâu của anh ta.
Nghe A Trí hỏi thế, đôi mắt Trình Đế Uy liền nhìn tới Hắc Ly. Hắn thản nhiên đáp: "Cô ấy, là một món bảo bối chơi hoài không chán."
...
Khi Trình Đế Uy ôm eo Hắc Ly bước vào, tất cả cặp mắt của đám đàn em trong phòng đều đổ dồn về phía hai người. Bọn họ gần như đồng thanh gọi hắn hai tiếng 'anh hai'.
Hắc Ly nâng đôi mắt bình thản chậm rãi quét qua mọi thứ một lượt. Trong căn phòng có đủ cả nam lẫn nữ. Nam thì xăm trổ. Nữ thì ăn mặc hở hang thiếu vải, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ.
Cô bất giác suy nghĩ, nếu ba của cô, Vu Kính Trung mà nhìn thấy cảnh này, không biết ông sẽ có biểu cảm gì đây. Một người xem trọng nề nếp gia phong như ông, chắc là sẽ tức phát điên mất.
Lúc nãy, Trình Đế Uy đã nói cho A Trí về thân phận của Hắc Ly. Bây giờ, anh ta lại giới thiệu lại với tất cả những người khác. Bọn họ từng kẻ một tiến lên chào hỏi, gọi cô là 'chị dâu'.
Vì Trình Đế Uy là anh hai của cả hội, thế nên vị trí chính giữa dành cho hắn và Hắc Ly.
Ngay khi hai người ngồi xuống ghế, tiếng nhạc ồn ã tức thì được vang lên. Có mấy cô gái bắt đầu đứng dậy nhảy nhót hát hò.
Hắc Ly cầm cốc rượu mạnh A Trí rót cho mình, đưa lên môi uống một ngụm lớn.
Rượu của bọn họ với rượu trong những buổi tiệc ở giới thượng lưu căn bản không giống nhau. Nồng độ cồn trong rượu này cực kì cao, uống vào rất dễ bị say.
Nhưng Hắc Ly từng là đào tiếp khách, cô đã sớm làm quen với đủ thứ rượu trên đời. Chút ít này đâu đủ với cô.
Bất quá, dường như người đàn ông bên cạnh có vẻ không mấy hài lòng khi thấy cô một ngụm uống nhiều đến thế. Hắn véo nhẹ mũi cô, khẽ mắng: "Uống vừa thôi. Không chốc nữa ở trên giường có ngất đi, anh cũng không tha cho em."
Lời nói suồng sã chẳng hề che dấu ý tứ thốt ra từ miệng Trình Đế Uy khiến không ít kẻ xung quanh nghe được.
Một tên đàn em của hắn vừa cười vừa góp lời: "Anh hai à, anh nhất định phải cẩn thận đấy. Chị dâu xinh đẹp thế kia, coi chừng có ngày bị cướp mất."
Cả Trình Đế Uy lẫn Hắc Ly đều nghe rõ mồm một câu vừa xong. Hắn quay sang cô, thuận tiện hỏi luôn: "Thật sao em yêu? Liệu có kẻ dám cướp em khỏi anh ư?"
Hắc Ly chẳng biết ý của Trình Đế Uy là gì. Cô nép vào lòng hắn, kiêu kỳ nhếch môi trả lời: "Cái này cũng có thể đấy chứ. Dù sao thì...đàn ông trên đời đâu phải chỉ có mình anh."
Tuyên bố của cô khiến không ít kẻ phải 'ồ' lên kinh ngạc. Chưa một nữ nhân nào dám đáp lại anh hai bọn họ một cách lớn mật như vậy. Quả là khó tin mà.
Trình Đế Uy thì bị đáp án của Hắc Ly làm cho bật cười thành tiếng. Hắn nghiêng đầu, đột nhiên cắn nhẹ lên môi cô, càn rỡ nói: "Em nói cũng đúng. Bất quá...nếu thật sự xảy ra chuyện này, anh sẽ giết chết kẻ đó ngay lập tức."
Vẻ mặt Trình Đế Uy lộ ra tia rét lạnh như có như không làm Hắc Ly bất giác rùng mình. Cô thừa hiểu rằng người đàn ông bên ngoài lông bông này, bên trong nguy hiểm thế nào.
Bản tính độc chiếm điên cuồng, hắn rất ghét kẻ khác lấy đi đồ của mình. Cộng thêm tính cách nói là làm, nếu thực sự có người có ý đồ với cô, e là hắn sẽ không ngại xử chết người ta đâu.
Nở nụ cười ôn hòa, Hắc Ly đưa tay xoa nhẹ lên lồng ngực hắn, cốt để chấn an người đàn ông này: "Được rồi. Ai mà dám cướp đồ của Trình thiếu anh chứ, trừ phi là chán sống."
Đầu mày Trình Đế Uy bây giờ mới chậm rãi dãn ra. Được dỗ ngọt là ngoan luôn.
Lúc này, A Trí đi đâu trở về, từ bên ngoài bước vào phòng. Anh ta tới chỗ Trình Đế Uy, vẻ mặt đầy hào hứng: "Anh hai, hàng đã về."
Những người khác nghe được câu này, tức khắc đều trở nên thích thú. Chỉ riêng Hắc Ly là không hiểu, có chuyện gì ư?
Trình Đế Uy dường như biết rõ tâm tình của cô. Hắn liền nói với A Trí: "Đưa cho chị dâu chú xem đi."
Anh ta vâng lệnh, thả xuống mặt bàn hai, ba bịch thuốc. Bên trong chứa đầy những viên thuốc lớn nhỏ đủ màu.
Hắc Ly cầm một bịch lên xem, khuôn mặt thoáng chốc hơi tái đi: "Cái này là...thuốc lắc?"
"Chị dâu thông minh!" A Trí tươi cười tán thưởng.
"Đưa thuốc cho mọi người đi." Trình Đế Uy phất tay ra hiệu.
Từng bịch thuốc bị xé không thương tiếc. Từng viên thuốc đủ màu được những người khác ngậm vào trong miệng.
Nhưng ngược với vẻ vui thích của họ, cõi lòng Hắc Ly không mấy tốt đẹp.
Trình Đế Uy cũng chưa dùng thuốc. Hắn thu hết biểu cảm của cô vào mắt, đột nhiên giơ tay giật lấy