Bốn người ở lại chơi với Hắc Ly hơn một tiếng thì ra về. Mặc dù họ muốn tiếp tục nhưng vẫn đành phải về để cô nghỉ ngơi sớm, dù sao cũng đã khá muộn rồi.
Tuy nhiên, ngay khi vừa ngồi lên xe, Lâm Nhã Điềm trong lúc vô tình sờ qua túi quần liền giật mình.
"Chết, hình như em để quên điện thoại trong phòng của chị An Nhiên thì phải!" Cô ấy quay sang nói với Hoắc Dật Minh.
Tống Sương Tinh ngồi đằng sau kêu than: "Trời ơi Nhã Điềm! Sao cậu lại bất cẩn như thế? Có cái điện thoại mà cũng để quên được!"
"Tại mình sơ ý thôi mà." Lâm Nhã Điềm đáp lại. Cô ấy cũng đâu muốn thế.
"Chậc, chẳng biết giờ này An Nhiên đã đi ngủ chưa nữa?" Trình Liên Hi giơ tay xem đồng hồ, lại tự hỏi.
Hoắc Dật Minh trầm tư trong giây lát. Anh nghiêng đầu bảo Lâm Nhã Điềm: "Chúng ta mới xuống chưa lâu. Nhã Điềm, nếu bây giờ em chạy nhanh lên lấy chắc vẫn kịp. An Nhiên có lẽ không ngủ nhanh vậy đâu."
"Hay là để mình đi cho. Mình đi nhanh hơn cậu." Tống Sương Tinh xung phong.
Nhưng Lâm Nhã Điềm xua tay từ chối, khẽ lắc đầu: "Điện thoại của mình, vẫn nên để mình tự lấy."
Nói rồi, cô ấy vội mở cửa xe đi xuống, chạy ngược vào trong bệnh viện.
May mắn là bệnh viện của mẹ có lắp thang máy. Hơn nữa muộn như thế này, người lên xuống cũng chẳng có mấy ai. Cho nên rất nhanh, Lâm Nhã Điềm đã lên được tầng Hắc Ly nằm.
Cô ấy đi thật mau, quả thật vì sợ chị họ sẽ ngủ mất. Dù sao đối với một người có yêu cầu cao về nhan sắc như chị ấy, việc sinh hoạt điều độ góp một phần không nhỏ đâu.
Thế nhưng, ngay khi vừa rẽ sang trái để tới phòng của Hắc Ly, hai chân Lâm Nhã Điềm lập tức đứng sững lại. Bởi vì cô ấy thấy được, có một đàn ông vừa đi vào phòng chị họ.
Người đó, cô ấy nhìn từ phía sau nên không rõ mặt. Chỉ thấy là mặc áo phông đen cùng quần jean đơn giản. Rất rõ ràng, anh ta không phải bác sĩ hay y tá tại bệnh viện.
Vậy nếu không phải bác sĩ hay y tá thì lại là ai? Bây giờ đã hơn mười giờ. Thăm bệnh chắc chắn không có khả năng. Chẳng lẽ là biến thái?
Nghĩ rồi, Lâm Nhã Điềm lại tự vỗ trán, thầm mắng bản thân xem phim quá nhiều mà tưởng tượng lung tung. Người ra vào bệnh viện đều phải đăng kí và được xác nhận theo quy định. Lấy đâu ra biến thái ở đây!
Tính tò mò trong bản chất nổi lên. Cô ấy rón rén đi về phía phòng chị họ. May mắn, vì cửa không đóng hết nên cô ấy có thể nhìn thấy được bên trong.
Tuy nhiên, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt lại khiến Lâm Nhã Điềm chôn chân tại chỗ.
Người đàn ông kia ôm chặt lấy chị An Nhiên. Trong khi, chị họ yêu quý của cô ấy thì vòng tay qua cổ anh ta. Hai người bọn họ đang không ngừng hôn nhau. Thậm chí một tay anh ta còn luồn vào bên trong áo của chị ấy.
Lâm Nhã Điềm thảng thốt, vội vàng lấy tay che miệng, rất sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà hét lên.
Chị họ An Nhiên và người đàn ông kia rốt cuộc là thế nào? Là người yêu ư? Vậy còn Hoắc học trưởng thì tính là gì?
Hàng loạt những câu hỏi đồng thời hiện ra trong tâm trí cô ấy. Nhưng cô ấy lại chẳng thể nào lí giải nổi, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai con người trong phòng kia.
Trình Đế Uy vừa hôn vừa bế Hắc Ly dựa lên tường. Hắn thật sự nhớ cô nhỏ này chết đi được. Một tháng không cùng nhau, chỉ đêm hôm qua thì sao đủ.
Dần dà không chỉ dừng ở hôn môi, Trình Đế Uy bắt đầu cúi xuống cắn mút trên vùng cổ trắng ngần của Hắc Ly. Có lẽ do hắn hơi mất kiểm soát sức lực, khiến cho cô bất ngờ kêu lên: "Đau! Trình Đế Uy, anh nhẹ chút đi!"
Trình Đế Uy?
Vừa nghe cái tên này, trong đầu Lâm Nhã Điềm như có một quả bom phát nổ.
Trình Đế Uy, anh trai Trình Liên Hi? Đồng thời là con trai cưng chủ tịch Trình Chấn Nam, đối thủ trên thương trường của dượng Kính Trung?
Cả người Lâm Nhã Điềm trở nên run rẩy. Tại sao chị họ An Nhiên lại ở cùng anh ta? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
...
Hình như vì đang bận quấn lấy nhau, hai người trong phòng chẳng hề nhận ra có một người đang đứng ngoài cửa lén lút nhìn bọn họ.
Tuy nhiên...
Tiếng nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Hắc Ly giật bắn mình. Cô vội đẩy Trình Đế Uy ra, mắt liếc nhìn xung quanh.