Thẩm An Kỳ vốn dĩ đang ngồi học bài, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình.
Đứng bên ngoài là Hắc Ly. Bộ dáng cô vẫn cao ngạo bất kham như mọi khi. Kì thật, chỉ duy nhất với Triệu Bích Lệ và Lâm Nhã An là Hắc Ly có thể tỏ ra lễ phép ngoan ngoãn. Còn đối với mọi người, kể cả Vu Kính Trung, cô rất lạnh nhạt.
"Tôi vào được chứ?" Hắc Ly đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn Thẩm An Kỳ. Khuôn mặt xinh đẹp chẳng hề có lấy một biểu cảm.
Thẩm An Kỳ ngây ra chốc lát, rồi nhanh chóng mở cửa rộng hơn mời Hắc Ly: "Được ạ. Chị mau vào đi."
Vừa ngồi xuống mép giường, Hắc Ly đã giương mắt đánh giá căn phòng này một lượt. Phong cách của mỗi người đều khác nhau. Không giống Thẩm An Tình xa hoa lộng lẫy, hay như cô luôn trung thành hai gam màu trắng đen đối lập, Thẩm An Kỳ đơn giản đến kì lạ. Từ cách ăn mặc cho đến cách bài bố không gian riêng của mình.
Những thứ như rèm cửa, chăn gối đều không nhiều hoạ tiết hoặc quá sặc sỡ. Một số vật dụng nhỏ bé xinh xinh nhìn rất bắt mắt. Lại thêm mấy chậu cây cảnh ở trên giá sách. Nếu nhận xét, chẳng ai nhìn ra đây là phòng của một tiểu thư danh giá.
"Cô chăm chỉ quá nhỉ!" Sau khi quan sát mọi thứ, Hắc Ly lại tập trung về phía Thẩm An Kỳ. Một câu nói bâng quơ thốt lên từ miệng cô. Nhưng vào tai Thẩm An Kỳ lại tựa như có sức nặng cả ngàn cân.
Bởi vì Hắc Ly tính tình nóng lạnh thất thường, cho nên lời nói của cô đôi khi cũng khó hiểu như chính bản thân vậy.
Thẩm An Kỳ thật sự không hiểu Hắc Ly là đang khen ngợi hay mỉa mai cô ấy. Khẽ gượng cười, cô ấy đáp: "Em dù sao cũng không tài giỏi như chị. Hơn nữa cả suy nghĩ lẫn tác phong đều chậm chạp. Nên chỉ có thể cần cù bù thông minh. Chăm chỉ học tập may ra mới có thể bằng được một phần của chị An Nhiên."
Kì thật cũng không quá lạ nếu Thẩm An Kỳ so sánh bản thân với Hắc Ly. Bốn chị em bọn họ bao gồm cả Thẩm An Tình và Thẩm An Vỹ, xuất sắc nhất chính là Hắc Ly, vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Thẩm An Tình dung mạo khả ái động lòng người. Thẩm An Vỹ là con trai độc tôn. Cả ba người đều có điểm hài lòng Vu Kính Trung.
Chỉ duy có Thẩm An Kỳ nhan sắc bình bình, không thông minh, học cũng không giỏi. Lại nhút nhát. Tóm lại chẳng có ưu điểm gì nổi bật. Cho nên cô ấy vốn không được