Hắc Ly và Thẩm An Kỳ đang ngồi trong quán bar trên tầng thượng của khách sạn. Cô cầm điện thoại của Thẩm An Kỳ, lướt qua lướt lại xem những tấm ảnh cô ấy chụp được.
"Ha ha ha, đúng là làm chị bất ngờ ngoài tưởng tượng đấy!" Hắc Ly đưa ly cocktail màu chanh tới mép môi, cẩn thận nhấp một ngụm. Ngón tay thanh mảnh xoắn xoắn lọn tóc trong tay. Khoé miệng cô nhếch lên đầy giễu cợt: "Không tin nổi, chú họ và Thẩm Chi Lăng lại liên quan đến nhau."
"Em cũng chỉ vừa mới biết không lâu." Thẩm An Kỳ đã bị Hắc Ly thành công dạy hư, hiện tại cũng tập tành nếm thử cocktail: "Hôm chị xuất viện, ở nhà chị về thì em thấy mẹ em cùng Vu Hạo Đông đi vào khách sạn."
Lúc ấy, tay chân Thẩm An Kỳ như muốn rã rời ra. Đến khi nghe Phong Dực nói người đàn ông kia đã có vợ, cô ấy càng thêm phẫn nộ.
Người phụ nữ cô ấy gọi một tiếng 'mẹ', có phải đã làm tiểu tam đến nghiện rồi không?
"Chuyện này ngoài em với chị ra, còn ai biết nữa không?" Hắc Ly vẫn mang tâm lý đề phòng nhìn Thẩm An Kỳ.
"Không có, chị." Thẩm An Kỳ lắc đầu phủ nhận. Cô ấy đột nhiên không định nói tên Phong Dực.
"Vậy thì tốt." Hắc Ly lập tức thả lỏng cơ thể. Chuyện này, càng ít người hay thì càng tốt: "Chị chẳng tin tưởng cái gì mà thám tử tư các thứ. Tiểu Kỳ, nếu chị nhờ em theo dõi Thẩm Chi Lăng và Vu Hạo Đông, em sẽ làm được chứ?"
...
Khi Trình Đế Uy và Phong Dực lên tầng thượng để kiểm tra mọi chuyện, Hắc Ly và Thẩm An Kỳ đã trong tình trạng say xỉn. Hắc Ly còn đỡ, chứ Thẩm An Kỳ thì say đến mức nằm gục xuống bàn luôn.
"Họ đã uống bao nhiêu vậy?" Phong Dực ái ngại hỏi người bartender.
Anh ta chống cằm, vẻ mặt suy tư: "Tôi cũng không nhớ nữa. Họ ngồi đó nói chuyện hơn hai tiếng. Uống hết ly này lại gọi ly khác."
Phong Dực á khẩu. Lúc này, Trình Đế Uy liền vỗ vai anh: "Được rồi. Hỏi nhiều như thế làm gì! Hiện tại việc cần làm là phải mang họ về phòng đã."
Nói xong, hắn đi tới đỡ Hắc Ly dậy. Nhưng cô dường như không phải kiểu người ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho kẻ khác sắp xếp.
Thần trí lờ đờ chẳng còn giữ được sự tỉnh táo vốn có, Hắc Ly nhào vào lòng Trình Đế Uy. Cọ tới cọ lui trong ngực hắn xong liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Cô bật cười khanh khách ôm lấy mặt hắn, giọng nói có chút khàn khàn vì men rượu: "Anh đẹp trai, trông anh 'ngon' thật đấy! Tối nay phục vụ tôi đi, nhất định sẽ trả công hậu hĩnh."
Trình Đế Uy nghe thế, khuôn mặt tức khắc đen như đít nồi. Cô nhóc đáng đánh này, uống say cũng tạm thôi, nhưng lại thần hồn nát thần tính không nhận ra hắn, còn coi hắn là trai bao nữa. Đúng là mất hết thể diện mà.
Tránh để người khác nghe thêm bất kỳ lời lung tung nào của Hắc Ly, Trình Đế Uy vội vàng đỡ cô đi khỏi.
...
Chỉ còn mình Thẩm An Kỳ với Phong Dực. Anh liếc qua cô gái đang đổ gục trên mặt bàn, khẽ thở dài một tiếng rồi cúi người bế cô lên.
Thẩm An Kỳ vẫn có chút ý thức. Bị người ta ôm lấy, cô liền ngẩng đầu xem. Tay nhỏ cũng túm chặt vạt áo của anh, môi đỏ khẽ gọi: "Anh Phong Dực..."
Tốt lắm, ít nhất cô chưa đến mức nhầm anh thành trai bao như chị Ly.
Đưa Thẩm An Kỳ về, Phong Dực tìm được thẻ phòng trong túi xách của cô. Dễ dàng quẹt thẻ để vào trong,