Quán cafe nằm trong con ngõ nhỏ trên đường phố Hong Kong. Tiết trời hôm nay âm u chẳng có lấy một tia nắng. Trong quán càng vắng lặng đến kì lạ. Chỉ có hai cặp đôi trẻ đang ríu rít trò chuyện và một người phụ nữ ăn vận toàn đồ hiệu ngồi nơi góc tối.
Thẩm Chi Lăng giơ tay xem đồng hồ, chốc chốc lại liếc mắt quan sát xung quanh. Bà ta kéo sát chiếc mũ rộng vành che khuất nửa khuôn mặt, chỉ sợ sẽ có người quen nhìn thấy mình.
Cửa quán lần nữa được đẩy vào, phát ra tiếng kẽo kẹt của gỗ đã cũ. Chiếc chuông trên cửa kêu leng keng. Âm thanh của giày cao gót vang lên cộp cộp, càng ngày càng gần Thẩm Chi Lăng. Trước mặt bà ta đột nhiên xuất hiện một cái túi Dior đắt tiền.
"Bà là Thẩm phu nhân?" Là giọng nữ đầy sắc bén.
Thẩm Chi Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ đeo kính râm bản to của Chanel. Mái tóc uốn xoăn, đôi môi tô son đỏ.
Cô gái ngồi xuống đối diện Thẩm Chi Lăng. Người phục vụ đi đến bên bàn, hỏi cô ta uống gì.
"Một tách cappuchino." Cô gái kiêu kì đáp.
Người phụ vụ lại rời khỏi. Lúc này Thẩm Chi Lăng mới mở miệng: "Xin hỏi, cô là...?"
Cô gái đưa tay tháo kính, khẽ nhếch môi: "Tôi là Du Lạc."
"Du gia nhị tiểu thư?" Thẩm Chi Lăng không giấu nổi ngạc nhiên.
"Phải. Nơi này an toàn, Thẩm phu nhân không cần che kín vậy đâu."
Thẩm Chi Lăng an tâm bỏ mũ, vẻ mặt khó hiểu: "Du tiểu thư tìm tôi có chuyện gì ư?"
Người phục vụ đưa tách capuchino tới cho Du Lạc. Cô ta không vội trả lời mà chậm rãi khuấy khuấy trong tách, đưa lên môi nhẹ nhàng thổi rồi mới từ từ thưởng thức.
"Tôi nghe đồn, Thẩm phu nhân và con gái riêng của chồng quan hệ không được tốt." Du Lạc nâng mắt nhìn thẳng Thẩm Chi Lăng, mỉm cười nói.
"Tôi không hiểu ý của Du tiểu thư." Thẩm Chi Lăng cau mày. Bà ta ngay lập tức trở nên đề phòng. Đột nhiên nhắc tới Vu An Nhiên...
Du tiểu thư này, rốt cuộc là muốn sao?
Du Lạc nhận ra sự cảnh giác của Thẩm Chi Lăng. Cô ta bỗng bật cười thành tiếng: "Thẩm phu nhân lo thừa rồi."
"Thực ra tôi và bà đều giống nhau cả thôi. Vu An Nhiên đối với chúng ta, cùng là kẻ không thể chung sống hòa thuận." Ánh mắt cô ta lúc nhắc đến Hắc Ly, liền lộ ra tia căm ghét cực điểm.
Thẩm Chi Lăng quan sát Du Lạc, thấy thái độ của cô ta trông không có vẻ là giả dối, phòng bị mới chậm rãi buông lỏng. Tâm trạng lại có chút bất ngờ ngoài ý muốn. Bởi vì bà ta không nghĩ rằng tiểu thư Du gia đích thân gặp mặt mình, chỉ để nói về tiểu tiện nhân kia.
"Con nhãi đó đã làm gì cô?" Thẩm Chi Lăng có chút hiếu kì dò hỏi.
Du Lạc lại nhấp một ngụm capuchino nữa. Năm ngón tay gõ nhịp nhịp trên mặt bàn, ngữ điệu chẳng mấy vui vẻ: "Cô ta chẳng làm gì tôi cả..."
"...Nhưng người đàn ông của tôi thì bị cô ta làm cho chết mê chết mệt!" Cô ta tức tối nghiến răng.
Thẩm Chi Lăng nghe