Mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện thoang thoảng trong không khí. Hắc Ly lờ đờ mở mắt. Cả người cô qua một đêm vẫn thấy nặng nề vô cùng. Cảm giác cơ thể không phải của mình, tay chân cứ như bị lìa ra.
Thoáng muốn co chân, cơn đau từ đùi lại truyền tới khiến Hắc Ly nhe răng nghiến lợi. Giơ tay sờ qua lớp quần trên đùi, có vẻ vết thương của cô đã được băng bó. Cả ở trên cổ và trên đầu cũng vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh mình, tức khắc thấy được Trình Đế Uy đang dựa lưng vào ghế. Hắn hơi gục đầu xuống mà ngủ. Tóc ngắn che đi vầng trán cao.
Ngoài trời, nắng sớm ban mai chiếu lên bậu cửa sổ. Cõi lòng Hắc Ly bất giác mềm đi. Gắng gượng ngồi dậy, cô đưa tay nhẹ nhàng gạt tóc ở trước trán sang hai bên, để lộ khuôn mặt đã sớm khắc sâu trong tim.
Nhớ tới tình cảnh tối qua bản thân gặp phải, Hắc Ly vẫn còn sợ hãi. Giả sử Trình Đế Uy đến muộn thêm một chút nữa thôi, cô không biết mình có thể ấn thứ kim loại sắc nhọn ấy vào sâu bao nhiêu.
Nhưng may mắn là hắn đã đến. Khoảnh khắc hắn ôm chặt lấy cô, nói lời an ủi lại khiến cô yên tâm hơn bao giờ hết. Lúc đó, nước mắt kìm nén rốt cuộc cũng rơi.
Hắc Ly bất chợt giật mình vì những dòng hồi tưởng vừa rồi. Từ khi nào mà cô càng ngày càng ỷ lại Trình Đế Uy như vậy? Ở bên hắn có thể thoải mái bộc lộ mọi suy nghĩ cảm xúc. Thậm chí ngay khi xảy ra chuyện, cũng chỉ nghĩ đến một mình hắn.
Là vì sao?
Câu hỏi chưa kịp giải đáp thì người trên ghế liền khẽ động đậy. Cảm giác có ai đó chạm lên mặt mình, đầu mày Trình Đế Uy hơi nhíu rồi chậm rãi mở mắt.
Lọt vào tầm nhìn của hắn là khuôn mặt Hắc Ly. Mái tóc cô sớm chải thẳng, rũ xuống lưng. Chỗ trán bị đập đã được bác sĩ cầm máu rồi dán băng.
"Em làm anh tỉnh giấc ư?" Hắc Ly mỉm cười thu tay về, nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Trình Đế Uy lắc đầu. Hắn vuốt nhẹ má cô: "Sao em không nằm nghỉ đi? Ngồi dậy làm gì?"
"Em hết mệt rồi!" Hắc Ly ấp má vào lòng bàn tay hắn, từng chút hưởng thụ hơi ấm của người kia.
Trình Đế Uy đi tới ôm lấy cô. Để Hắc Ly dựa lên vai mình, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Em còn sợ không?"
Hắc Ly vòng tay ôm chặt hông Trình Đế Uy mà thủ thỉ: "Em không còn sợ nữa. Vì anh đã đến."
Lời nói như rót mật vào tai khiến tâm tình Trình Đế Uy cũng trở nên vui vẻ. Hắn dịu dàng hôn lên mái tóc của cô.
"Nhưng sao anh lại biết em gặp chuyện?" Hắc Ly vẫn tiếp tục hỏi. Đây chính là điều cô thắc mắc nhất. Cô rất mừng vì hắn tới kịp lúc, tuy nhiên nhờ đâu mà hắn biết cô rơi vào hiểm cảnh.
Trình Đế Uy trầm tư trong giây lát, cuối cùng liền đáp: "Là Thẩm An Tình gọi cho anh. Nói đúng hơn, cô em gái đó của em gọi cho Phong Khải. Phong Khải lại báo với anh."
Câu trả lời ngoài dự đoán trong phút chốc khiến Hắc Ly sửng sốt. Cô đã nghĩ đến rất nhiều khả năng có thể xảy ra nhưng lại không thể ngờ tới điều này.
Thẩm An Tình, đã cứu cô ư?
"Sao mà nó biết được?"
"Hình như do nghe lén cuộc điện thoại giữa bà mẹ kế của em và kẻ nào đó."
Tức là vẫn còn đồng phạm phối hợp cùng Thẩm Chi Lăng sao?
Khuôn mặt Hắc Ly thoáng nghi hoặc. Nhận ra suy nghĩ của cô, Trình Đế Uy liền lên tiếng: "Đừng để tâm quá. Chuyện này cứ giao cho anh. Anh sẽ có một đáp án làm em hài lòng."
"Chắc đói lắm rồi nhỉ! Em muốn ăn gì để anh mua?"
"Hừm, em muốn bánh bao hấp và sữa đậu nành!"
...
Đợi cho tới khi Hắc Ly ăn sáng xong xuôi, Trình Đế Uy mới yên tâm để cô lại bệnh viện. Mà bản thân hắn ngay lập tức chạy xe trở về biệt thự ở The Peak.
Dù sao thì cũng còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Bước vào căn phòng duy nhất nơi tầng hầm tối tăm hiếm dịp đặt chân xuống, Trình Đế Uy nhíu mày nhìn ba kẻ hôm qua suýt nữa vấy bản Ly của hắn. Hiện tại bọn chúng đang bị trói gô, ép quỳ trên nền sàn lạnh lẽo.
Phong Dực thấy Trình Đế Uy, anh liền gọi một tiếng 'Trình ca'. Hắn phất tay, ngồi lên chiếc ghế đặt ngay giữa phòng.
Rút một điếu thuốc từ trong bao, Trình Đế Uy chậm rãi châm lửa. Khói thuốc lượn lờ, hắn chân nọ vắt chéo