Màn đêm tĩnh lặng như tờ. Bóng tối như một vị chúa tể đã hoàn toàn bao phủ vạn vật ngoài kia. Bên trong phòng, quần áo nam nữ rơi lộn xộn khắp sàn. Trên chiếc giường đôi hoa lệ, có hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau, làm ra những hành động thân mật nhất của các cặp tình nhân.
Thân hình đàn ông cao lớn với làn da màu đồng khoẻ khoắn cùng thân thể phụ nữ mềm mại trắng trẻo tạo thành cảm giác đối lập đầy kích thích đánh thẳng vào thị giác. Sự cuồng dã của hắn, mỗi một lần luận động mạnh mẽ đều như muốn hoà làm một với người phụ nữ dưới thân.
Xuân sắc ngập tràn cùng lửa tình dữ dội. Tiếng thở dốc thô trọng của đàn ông cùng âm thanh nức nở như mèo vang khắp căn phòng, đủ để khiến người nghe được phải thẹn thùng, mặt đỏ tim đập.
"A, đau...anh nhẹ chút..."
Cô gái nằm sấp trên giường, hoàn toàn bị động thừa nhận sự yêu thương của người đàn ông phía trên. Tiếng ngân nga khe khẽ tựa như một loại thuốc thúc tình hiệu nghiệm nhất, càng khiến động tác ra vào của hắn thêm cuồng nhiệt. Từng nụ hôn nóng bỏng rải khắp cơ thể ngọc ngà, tạo thành dấu hồng đầy mờ ám.
"Ly..." Trình Đế Uy hổn hển gọi lên cái tên đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí: "Em có còn yêu anh không?"
Đây chính là câu hỏi mà bốn năm nay Trình Đế Uy vẫn luôn tìm kiếm đáp án. Ly của hắn, cô gái của hắn đã đi lâu như thế. Liệu trong trái tim cô có còn chỗ cho hắn hay không?
"Uy..." Gương mặt kiều diễm của cô gái thoáng đắn đo. Ngay cả giọng nói cũng trở nên ngập ngừng: "Thực ra em..."
"Một con vịt xoè ra hai cái cánh. Nó kêu rằng các các các, cạc cạc cạc. Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm..."
Tiếng nhạc chuông điện thoại không hề báo trước mà bất ngờ vang lên trong căn phòng rộng lớn, hoàn toàn đánh tan sự yên tĩnh vốn có. Đồng thời, âm thanh ồn ào bên tai cũng khiến cho người đàn ông đang ngủ trên giường phải tỉnh giấc.
Đầu mày Trình Đế Uy trong phút chốc liền thoáng cau lại. Đôi mắt hơi nhắm chặt vài giây, sau đó là hoàn toàn mở ra. Khuôn mặt anh tuấn lập tức lộ vẻ cau có, tựa như vừa bị ai đó phá hư chuyện tốt.
Đúng vậy đấy. Quả thật hắn vừa bị phá hư chuyện tốt. Chính thứ cái nhạc chuông điện thoại chết tiệt kia phá hư mộng đẹp của hắn!
Quỷ tha ma bắt!
Trình Đế Uy bực bội rủa thầm trong lòng. Nhưng hắn vẫn vươn tay ra chỗ tủ đầu giường, mò mẫm lần tìm điện thoại của mình. Chủ yếu vì muốn xem xem là ai mà mới sáng sớm đã gọi điện làm phiền thế này.
Màn hình điện thoại sáng lên. Trên đó hiển thị một cái tên Trình Đế Uy đã lưu trong danh bạ từ lâu: Phong Dực.
"Nói đi. Mới sáng sớm đã gọi tôi có chuyện gì không?" Giọng điệu ngái ngủ của hắn dường như pha thêm chút cáu kỉnh, đồng thời biểu lộ tâm trạng không vui lúc này.
Nhưng nói đi nói lại hai người bọn họ vốn là anh em tốt lâu năm, Trình Đế Uy cũng chẳng buồn vì mấy chuyện cỏn con mà nổi giận với Phong Dực.
"Trình ca, giờ này mà anh vẫn chưa dậy cơ à?" Ở đầu bên kia, Phong Dực có vẻ đã nhận ra giọng điệu ngái ngủ của ông anh nhà mình. Anh ấy nửa đùa nửa thật cất lời hỏi.
"Chú mày