Đến đúng ngày hẹn, sáng sớm chủ nhật, Trình Đế Uy đã xuất hiện trước cổng căn biệt thự của Hắc Ly ở Deep Water Bay.
Chỉ là ông anh nào đó dường như vẫn hơi “băn khoăn” về diện mạo của mình, phải vuốt vuốt chỉnh chỉnh đầu tóc một hồi đến khi thấy ổn rồi mới dám ấn chuông nhà con gái người ta.
“Anh tới sớm vậy!”
Khi Hắc Ly đi ra mở cửa thì khá bất ngờ.
Chủ yếu vì bây giờ mới bảy giờ sáng, cô còn tưởng hắn phải tám, chín giờ mới đến.
“Anh không làm phiền giấc ngủ của em chứ?” Trình Đế Uy mỉm cười, dịu giọng hỏi.
Hắc Ly khẽ lắc đầu phủ nhận.
Xong cô đáp: “Em dậy từ lâu rồi, chẳng qua là không ngờ anh sẽ sang sớm thế.
Mà thôi, anh cứ vào nhà trước đã.
Ngồi đợi em một lát.”
Vì hôm nay có hẹn với Trình Đế Uy nên từ tối qua, Hắc Ly đã đem Tiểu Kiều Kiều gửi về bên nhà ông bà ngoại, tiện thể thì cho bé con chơi cùng cậu nhỏ luôn.
Cũng chính bởi vậy, bà mẹ trẻ nào đó mới có thể thoải mái mời “ba ba của con gái” vào nhà ngồi chơi mà không sợ bị hắn phát hiện ra điều gì.
Trong lúc Hắc Ly đi sửa soạn thay quần áo, Trình Đế Uy chỉ ngồi ở phòng khách chờ đợi, thuận tiện ngắm nghía mọi thứ xung quanh.
Nơi này dường như chẳng có quá nhiều thay đổi so với bốn năm trước khi hắn thường lui đến.
À, thực ra cũng không phải không có.
Trên bức tường đối diện chỗ bộ ghế sofa đã được treo thêm một khung ảnh gia đình cỡ lớn.
Có vẻ như bức ảnh mới được chụp sau khi Hắc Ly về nước, mái tóc nhuộm đỏ là dấu hiệu nhận diện rõ nhất.
Trong ảnh, Vu lão phu nhân ngồi ngay chính giữa.
Con trai con dâu mỗi người được xếp ngồi ở hai bên trái phải của bà.
Hắc Ly là trưởng nữ, đứng ở vị trí trung tâm hàng sau.
Tương tự bà nội của mình, bên trái của cô là hai cậu em trai Tử Hạo - An Vỹ trong khi ở bên phải là vợ chồng em gái An Kỳ và Phong Dực.
Trình Đế Uy nhìn ngắm bức ảnh, xong lại chép miệng.
Quả nhiên vẫn là Ly Ly của hắn xinh nhất, visual nổi bần bật thế kia.
Nhưng mà về sau cô cưới hắn rồi, có phải nên chụp lại một bức khác không? Làm tấm ảnh to thế, bỏ đi thì cũng phí.
Miêu: “Vị đại ca này, anh có cảm thấy bản thân đang tự tin thái quá rồi không?”(>人<;)
“Chít!”
Trong lúc Trình Đế Uy đang ngẩn ngơ ngơ ngẩn suy nghĩ về nhiều điều, hắn bỗng không cẩn thận đạp phải một thứ gì đó, khiến cho đồ vật dưới chân phát ra âm thanh có chút chói tai.
Người đàn ông thoáng giật mình trong giây lát, xong lại chỉ lặng lẽ nhấc chân ra.
Hắn hơi cúi người, chậm rãi cầm thứ đồ nhỏ nhỏ lên xem thử.
Là một chú vịt cao su nhỏ xinh màu vàng chóe, món đồ chơi thường thấy của mấy đứa bé tầm 1 \~ 3 tuổi.
[...]
Khi Hắc Ly từ trên cầu thang bước xuống, cô thế mà vô tình