“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
Đó là câu đầu tiên Hắc Ly nói với Trình Đế Uy sau khi hai người ăn sáng xong.
No nê rồi thì bắt đầu tính đến chuyện đi chơi.
Người đàn ông không vội đáp mà rút từ trong ví ra một tấm thẻ tín dụng.
Hắn quay sang mỉm cười rồi hỏi cô gái bên cạnh: “Vu tiểu thư nghĩ sao về việc đi mua sắm?”
Đối với một con người nghiện mua sắm như Hắc Ly thì lời mời gọi này của ai kia chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa.
Cô gật đầu ngay mà không buồn suy nghĩ.
Được đi mua sắm lại còn có người bỏ tiền trả hộ, ai mà chẳng thích.
[…]
“Trình thiếu à, trong hai cái váy này anh thấy cái nào đẹp hơn?”
Hắc Ly giơ hai chiếc váy mà bản thân ưng ý nhất lên cho Trình Đế Uy xem thử, cốt là để hắn giúp cô lựa chọn một trong số đó.
Một cái là đầm ren quyến rũ, cái còn lại là đầm cổ chữ V cuốn hút.
Màu đỏ thì vẫn là màu yêu thích của cô gái ấy.
Người đàn ông hết nhìn hai cái đầm lại rời mắt xuống đống túi giấy to nhỏ đang đặt dưới chân.
Trình Đế Uy bất giác nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm hối hận bản thân đã quá xem thường “đam mê” mua sắm và tình yêu bất diệt với thời trang của Hắc Ly.
Hai người bọn họ đã lượn lờ trong trung tâm thương mại gần ba tiếng đồng hồ, mua không biết bao nhiêu quần áo váy vóc.
Vậy mà cô nàng kia vẫn chưa có ý định ngừng tay.
Thẻ của hắn sắp bị cô quẹt đến cháy rồi! Sắp phải về quê chăn vịt rồi!
“Cái bên phải.”
Nhưng Trình Đế Uy nào dám kêu ca phàn nàn điều gì về crush thân yêu cơ chứ.
Hắn chỉ đành miễn cưỡng chỉ vào cái đầm mà bản thân cảm thấy là xấu hơn trong hai cái, xem như một cách để xả chút “hậm hực” trong lòng.
Rất may là ngay sau đó Hắc Ly đã dừng hành động mua sắm vô tội vạ của mình lại.
Trình Đế Uy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thế, nhìn hàng tá túi lớn túi nhỏ xếp đầy ở ghế sau, Trình đại thiếu vẫn phải cảm thán không thôi.
Quả này về e rằng phải cắt tiền thức ăn của Croco trong tháng tới mới được.
Chứ nếu không thì cả hắn lẫn con “lợn” mập kia đều xác định ra đường ở hết.
Mua sắm xong thì ăn trưa.
Đến chiều lại đi xem phim.
Cả một ngày hôm nay của Trình Đế Uy và Hắc Ly đúng là chỉ có ăn chơi bay nhảy.
Khi Hắc Ly bước vào trong nhà hàng, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà đã dần khuất bóng sau mặt biển bao la.
Nhà hàng Lalarena, một trong những nhà hàng kiểu Âu nổi tiếng ở Hong Kong.
Với không gian mở, dù ngồi bên trong nhà hàng thì thực khách vẫn có thể nghe được tiếng sóng biển rì rào, vẫn cảm nhận được hương vị của biển như đang ngồi giữa đại dương bao la.
Chẳng biết hữu ý hay vô tình, bữa tối lại được Trình Đế Uy đặt ở nhà hàng này.
Bởi nơi đây, thời điểm bốn năm trước, nơi đây chính là nơi hai người họ kết thúc tất cả.
Không chỉ thế, vị trí chỗ ngồi cũng không có gì khác biệt.
“Em lại ngẩn người!”
Người đàn ông điển trai ngồi xuống vị trí đối diện Hắc Ly, trong lúc cô đang thả hồn theo gió mà nói một câu.
Hắc Ly không đáp, chỉ quay sang nhìn hắn chằm chằm.
Hồi lâu sau, đôi môi dày quyến rũ mới hơi mấp máy: “Tại sao lại là chỗ này?”
“Bởi vì anh có một số việc chưa thể hoàn thành.” Trình Đế Uy mỉm cười đáp lời: “Cho nên hôm nay muốn nhân cơ hội làm nốt.”
Làm nốt những chuyện khiến hắn nuối tiếc suốt bốn năm qua.
“Là gì?”
Lòng Hắc Ly như một mặt hồ phẳng lặng, chỉ vì câu nói này mà trở nên xao động.
Cô dường như đã lờ mờ đoán ra vài điều, chỉ là không quá tự tin để khẳng định.
Trình Đế Uy đang định nói gì đó thì người phục vụ bàn lại mang đồ ăn lên, cản trở đoạn đối thoải của cả hai.
[...]
Đứng trên đài quan sát của Sky 100 \~ toà nhà cao nhất xứ Cảng Thơm, du khách tham quan có thể dễ dàng thu toàn bộ Hong Kong phồn hoa vào trong tầm mắt.
Thành phố về đêm dường như càng trở nên rực rỡ.
Đủ loại ánh đèn sáng lên giữa những khoảng tối khiến cho khung cảnh thêm lung linh đến lạ.
Hắc Ly chạm tay lên tấm kính thuỷ tinh trong suốt ngăn cách bản thân với bầu trời ngoài kia, giống như đang muốn chạm vào không gian quá đỗi xinh đẹp ấy.
Thân hình mảnh mai bỗng hơi run rẩy, có lẽ là vì điều hoà của nơi này khiến cho cô cảm thấy có chút lạnh.
Một chiếc áo khoác da lặng lẽ phủ vào hai vai Hắc Ly.
Mười đầu ngón tay của Trình Đế Uy lướt qua đôi vai gầy trong giây lát rồi lại dời đi.
Hắn bước đến bên cạnh cô, không quên nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo cảm lạnh!”
“Còn anh thì sao?” Cô gái siết nhẹ mép áo, ngẩng mặt nhìn người đàn ông.
Hắc Ly làm nghề mẫu, chiều cao 1m75 vốn đã là lí tưởng trong mắt các cô gái.
Nhưng đối với người 1m9 có dư như hắn, cô vẫn phải ngẩng đầu mới có thể miễn cưỡng nói chuyện.
“Anh da dày thịt béo, không dễ bị ốm đâu.” Trình Đế Uy mỉm cười đáp lời.
Hắn lại