Hắc Ly ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào cuốn tạp chí Lili’s Style Hong Kong tháng 11 vừa được phát hành ngay buổi sáng nay.
Trang bìa tạp chí là hình ảnh của cô và Lý Đào Nhi mà nhiếp ảnh gia Lưu Lâm đã chụp trước đó.
“Chị dâu yêu quý, bánh kem của chị đến rồi đây!”
Một giọng nói lanh lảnh đầy phấn khích của con gái bất ngờ vang lên.
Trình Nhu Nhi xông vào phòng làm việc, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp đựng bánh kem vuông vắn.
“Đi từ từ thôi kẻo ngã bây giờ.”
Hắc Ly bật cười vì bộ dáng hấp tấp của cô ấy, xong vẫn không quên nhắc nhở.
Trước đây bản thân cứ hay tự hỏi tại sao lại thấy Trình Nhu Nhi quen quen mà chẳng nhớ ra nổi là đã gặp ở đâu.
Tới khi hẹn hò với Trình Đế Uy rồi, cô mới phát hiện là tên thối tha ấy cắm “gián điệp” ở bên cạnh mình.
Bạn thân của em gái, không quen sao được?
Thế nhưng biết chuyện thì Hắc Ly cũng không đuổi Trình Nhu Nhi đi.
Bởi vì sau gần hai tháng làm việc, có vẻ như cô em út của bạn trai đã thật sự thích môi trường nơi đây.
Dù gì Trình Nhu Nhi vẫn còn đang học đại học.
Trừ lúc học trên trường, thời gian còn lại đều rảnh rỗi đến phát chán, chạy tới Davis Models làm trợ lí nhỏ cho chị dâu tương lai cũng là một ý hay.
“Bé bé cái miệng lại, con bé này!” Ai đó hơi nhăn mặt vì hai chữ “chị dâu” kia: “Nếu để người khác nghe thấy thì sao?”
Vì nhiều lí do khác nhau, tạm thời cô vẫn chưa muốn bị lộ chuyện hẹn hò với Trình Đế Uy ra bên ngoài.
Thế mà con nhóc Nhu Nhi mồm miệng cứ như cái loa phát thanh ấy.
“Hì hì, em xin lỗi mà.”
Trình Nhu Nhi cười lém lỉnh.
Cô ấy đem hộp bánh đặt lên bàn: “Bánh kem anh trai em mua cho chị nè.
Tận sáu cái luôn.
Cả cacao nóng nữa.”
“Được rồi.
Mau xuống gọi Đào Nhi lên ăn cùng với.
Mỗi chị với em làm sao xử hết được chỗ này.” Hắc Ly khẽ cười rồi xua tay đuổi khéo Trình Nhu Nhi.
“Vâng.
Em đi ngay đây.”
Đợi khi cô nàng trợ lý nhanh nhẹn chạy ra ngoài, cô mới lấy điện thoại trong túi xách, gọi vào cái tên quen thuộc trong danh bạ.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Từ đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Trình Đế Uy, còn có cả tiếng cười trêu cợt của hắn: “Mới sáng ra đã gọi điện rồi.
Cục cưng có phải đã nhớ chồng yêu của em lắm rồi không?”
“Có chó mới thèm nhớ anh!”
Bị nói trúng tim đen, trong lòng Hắc Ly bỗng nhiên không cảm thấy khỏi xấu hổ.
Tuy thế, ngoài miệng thì ai đó vẫn tỏ ra dửng dưng, đáp lại một câu rất chi là cục súc: “Gọi điện để xin tiền thôi.”
Cô còn lâu mới đi nhớ nhung cái tên đẹp trai mắc bệnh tự luyến ấy.
À thì…cũng có một chút xíu.
Trình Đế Uy nghe xong thì đen mặt.
Dù biết cô bạn gái chỉ đang nói đùa nhưng người đàn ông vẫn “tủi thân” vô cùng.
Đi yêu phải một đứa chẳng biết nói lời dịu dàng gì cả, hắn còn quay xe được không?
Phát hiện đầu kia im lặng hồi lâu, Hắc Ly đoán chắc tên ngốc nào đó lại hờn dỗi vu vơ rồi.
Thấy bản thân đùa thế là đủ, cô liền bắt đầu quay ra dỗ dành: “Được rồi, em trêu anh chút thôi mà.
Chứ thực ra em nhớ Trình thiếu của em nhất luôn.
Lúc nào cũng nhớ.”
Giọng điệu ngọt ngào tựa rót mật vào tai.
Ai đó như nở hoa trong lòng.
Hắn khẽ ho một tiếng, hỏi lại: “Có thật không?”
“Thật!”
Hắc Ly đáp