Là một đất nước được hình thành từ lục địa miền núi và hàng trăm hòn đảo lớn nhỏ, Hy Lạp được thiên nhiên ưu ái ban tặng cho phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Cùng với các công trình kiến trúc độc đáo, các di tích cổ là những biển hoang sơ tuyệt đẹp, hấp dẫn nhất thế giới.
Với khí hậu cận nhiệt đới đặc trưng, nơi đây chính là một địa điểm thích hợp cho du lịch bốn mùa.
Đảo Crete là hòn đảo lớn nhất trong lãnh thổ của đất nước bên vùng Địa Trung Hải.
Thiên nhiên Hy Lạp đã vô cùng ưu ái cho hòn đảo này.
Du khách đến đây sẽ được tận hưởng vẻ đẹp của những bờ biển dài với màu cát trắng, đắm mình trong làn nước biển biêng biếc sắc xanh màu da trời và không khí thật trong lành.
Nếu dành thời gian đi dạo dọc theo những con đường xuyên đảo, chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng khung cảnh nên thơ được tạo nên từ những hàng cây trúc đào nở hoa hồng hoa trắng đan xen nhau rực rỡ cả một góc trời nhiều gió biển.
Chiếc máy sấy tóc đang chạy êm ru thì đột nhiên bị tắt mất, có vẻ như chủ của nó đã dùng xong.
Lâm Nhã Điềm đặt máy sấy lên mặt bàn trang điểm rồi rút phích cắm.
Đẩy tấm rèm cửa sẫm màu sang hai bên, cô chậm rãi bước ra ngoài ban công.
Trời chiều Hy Lạp lộng gió.
Cái mát mẻ của khí hậu vùng Địa Trung Hải khiến cho Lâm Nhã Điềm cảm thấy vô cùng thư thái.
Bây giờ đã là đầu đông, thế nhưng không hề lạnh giá như ở Hong Kong, thời tiết nơi này rất dễ chịu.
Mấy một khoảng thời gian ngắn để suy nghĩ và thu xếp công việc, cuối cùng Lâm Nhã Điềm đã quyết định đến Hy Lạp du lịch.
May mắn là không phải mất tiền thuê khách sạn, bởi vì chị họ của cô có sở hữu một căn biệt thự nghỉ dưỡng ngay trên đảo Crete.
“Tiểu thư xinh đẹp, sinh tố trái cây của cô tới rồi đây.”
Một ly sinh tố đầy ắp đủ màu được đặt xuống trên bàn, ngay trước mặt Lâm Nhã Điềm.
Đương nhiên, người mang sinh tố tới không phải một ai xa lạ mà chính anh bạn trai của cô, Hoắc Dật Minh.
Lần này du lịch cô không đi một mình, còn có anh.
Lâm Nhã Điềm bật cười vì câu nói trêu đùa của người yêu.
Cô cầm cốc sinh tố lên trong khi Hoắc Dật Minh thì chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Hoắc thiếu à, tay nghề của anh đúng là càng ngày càng tốt đấy!”
Thử xong một ngụm sinh tố, Lâm Nhã Điềm liền quay ra giơ ngón tay cái với người đàn ông bên cạnh, còn không quên tán thưởng.
Hoắc Dật Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ nở nụ cười.
Rồi anh bỗng ngỏ lời: “Điềm, uống xong ly này em có muốn ra biển đi dạo một chút không?”
Đi dạo ư?
Lâm Nhã Điềm dường như hơi bất bất ngờ trước đề nghị của bạn trai.
Thế nhưng rất nhanh cô gật đầu đồng ý.
Vừa hay, cô cũng đang có ý định này.
(…)
Trên bãi biển rộng lớn lơ thơ bóng người, một đôi nam nữ đang cùng nhau sánh bước.
Chỉ thoáng nhìn qua bọn họ, ai nấy đều có thể đoán ra đây là một cặp tình nhân.
Hoắc Dật Minh và Lâm Nhã Điềm cùng đi chân trần dạo bước trên nền cát trắng.
Tay anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay lặng lẽ đan vào nhau.
Thực ra Lâm Nhã Điềm rất thích được bạn trai nắm tay như vậy.
Bàn tay của Hoắc Dật Minh rất đẹp, ngón tay thon dài, các khớp tay đều vô cùng rõ ràng.
Hơn nữa tay anh to còn tay cô thì nhỏ, cảm giác khi hai người nắm tay giống như anh đang ôm lấy cô.
Vừa ấm áp vừa mang lại cảm giác an toàn, khiến cô càng muốn dựa dẫm vào anh.
“Dật Minh này!”
“Sao em?”
“Chúng ta đã hẹn hò bao lâu rồi anh nhỉ?” Trong chốt lát, Lâm Nhã Điềm bỗng vu vơ hỏi.
Đây là câu hỏi quá thường thấy ở các cặp đôi yêu nhau.
Nhưng nó vốn không làm khó được Hoắc Dật Minh vốn tính tỉ mỉ.
“Bốn năm, ba tháng, mười chín ngày.” Anh nhanh chóng trả lời.
Một con số cũng khá là chi tiết đấy.
“Vậy anh có nhớ mình đã yêu em bao lâu không?”
Lâm Nhã Điềm tiếp tục hỏi.
Chỉ là lần này Hoắc Dật Minh lại tỏ ra trầm ngâm.
Ngay sau đó, anh đáp luôn một câu chưng hửng: “Không nhớ nữa.”
Thế nhưng cũng chẳng để bạn gái có thời gian “giận dữ”, người đàn ông liền cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Ánh mắt Hoắc Dật Minh nhìn Lâm Nhã Điềm có ấm áp cùng yêu thương.
Anh thì thầm nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Bởi vì khoảnh khắc anh nhận ra tình cảm của mình, anh đã yêu Điềm Điềm từ rất lâu trước đó rồi.”
Lời ngọt ngào bên tai khiến cho hai gò má của Lâm Nhã Điềm trong phút chốc đỏ ửng vì ngượng ngùng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Cô vội quay mặt đi vì không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười khe khẽ của người đàn ông.
Anh kéo bạn gái ngồi xuống nền cát trắng, tay vẫn còn nắm lấy tay cô.
“Yêu nhau lâu như thế, Điềm Điềm không có điều gì muốn nói với anh sao?”
Hoắc Dật Minh cố tình đưa ra gợi ý.
Nhưng Lâm Nhã Điềm lại lắc đầu.
Chỉ trách da mặt cô quá mỏng, bạn trai mới nói mấy câu đã xấu hổ, thậm chí trong nhất thời còn quên luôn dự định của mình.
“Anh thì lại có rất nhiều điều muốn nói với em.” Hoắc Dật Minh tựa trán lên trán Lâm Nhã Điềm, thủ thỉ với cô: “Điềm Điềm, anh và em đã ở bên nhau hơn bốn năm rồi.
Có lẽ cũng đến lúc…”
“…Anh và em, trở thành chúng ta.”
Những từ cuối cùng anh nói rất rõ ràng, tựa như muốn để cô gái trước mặt nghe thật kĩ.
“Thế nào là chúng ta?” Lâm Nhã Điềm thoáng nhíu mày, tựa hồ đang không hiểu ý tứ trong từng câu chữ của người đàn ông.
Lúc này Hoắc Dật Minh đã buông tay cô.
Anh dùng ngón trỏ của mình vẽ vào lòng bàn tay bạn gái một hình trái tim nho nhỏ.
Trong đôi mắt ấm áp ánh lên tất cả nhu tình chỉ dành cho người con gái bản thân trân trọng.
“Chúng ta, có nghĩa là một gia đình.
Anh là chồng, còn Điềm Điềm sẽ là vợ.
Trở thành vợ của anh, em có nguyện ý hay không?”
Hoắc Dật Minh lại nắm lấy tay Lâm Nhã Điềm.
Sau lời bày tỏ, anh liền cúi đầu l dịu dàng hôn lên tay cô.
Thế nhưng động tác của anh dường như có điểm khác lạ.
Cho đến khi buông ra, trên ngón áp út của cô gái đã được đeo vào một chiếc