“Cô Iris, đây là lần đầu tiên cô đến Hong Kong đúng không nhỉ?”
Câu hỏi của người trợ lý khiến cho Iris đang trầm tư chợt tỉnh.
Cô ngước mắt nhìn lên, nhẹ nhàng mỉm cười mà gật đầu: “Đúng thế.
Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này.”
Iris đã ở Hong Kong được gần hai tháng.
Cô và Phong Khải vẫn luôn sống chung cùng nhau trong biệt thự riêng của anh.
Lúc đầu tới đây, bản thân khó tránh khỏi cảm giác xa lạ, nhưng rồi cô cũng dần quen.
Thực ra cho dù ở Paris, Iris cũng không có quá nhiều mối quan hệ thân thiết.
Cô sinh ra đã là cô nhi, bạn bè giao lưu đều ở mức vừa phải.
Người thân thiết nhất với cô, chắc chỉ có anh bạn trai Phong Khải.
Thế nên dù anh đi đến đâu, cô sẽ theo đến đó.
Có anh là được…
Lúc mới đặt chân xuống mảnh đất Hong Kong hoa lệ, Iris đã từng rất bất ngờ khi biết về thân phận của bạn trai.
Phong Khải nói nhà anh giàu, nhưng cô không hề nghĩ anh lại là công tử hào môn, là người thừa kế của một tập đoàn lớn.
“Anh Lâm, anh làm trợ lý cho A Khải lâu rồi, hẳn cũng biết chút ít về gia đình anh ấy chứ nhỉ? Kể cho em nghe được không?” Cảm thấy nhàm chán, Iris liền quay ra bắt chuyện với người trợ lý A Lâm đang lái xe ở ghế trước.
Dù đã về nước từ hai tháng trước, lại bởi vì công việc quá bận bịu nên Phong Khải vẫn chưa có thời gian dẫn Iris đi tham quan nơi này.
Hôm nay công việc vơi đi đôi chút, anh mới nhờ trợ lý tranh thủ đưa cô đi xem một vòng thành phố.
Sắp tới còn phải sắp xếp công việc cho cô nữa.
“Cô Iris nói quá rồi.
Tôi mới làm cho cậu Khải được khoảng ba năm thôi.” A Lâm cười ngượng đáp: “Nhưng mà tôi cũng biết chút ít về gia đình cậu ấy.”
“Nhà họ Phong từng có xuất phát điểm là xã hội đen.
Ông cố của cậu Khải còn từng là một vị đại ca có máu mặt trong giới.
Sau này về già ông cụ mới rút dần khỏi giới, chuyển sang buôn vũ khí.
Đến đời ông nội của cậu Khải thì lập ra tập đoàn Phong thị bây giờ.
À, nhà họ Phong còn có thế lực rất lớn trong làng giải trí ở đây.”
A Lâm bình thường ít nói.
Nhưng chỉ cần có chuyện để nói là sẽ nói không ngừng: “Mẹ của cậu Khải thì xuất thân thiên kim danh viện.
Cậu Khải là con thứ trong nhà.
Trên cậu ấy còn có một người anh tên Phong Dực, hiện đang giữ ghế tổng giám của tập đoàn.
Đầu năm ngoái cậu Dực vừa mới lấy vợ.”
Iris nghe anh ấy huyên thuyên một tràng thì cũng muốn vào góp vui.
Cô liền nửa đùa nửa thật hỏi: “Chà, để em đoán thử nhé.
Có phải chị dâu của A Khải cũng là một vị thiên kim không?”
“Cô Iris làm sao biết hay vậy!” A Lâm tỏ ra sửng sốt: “Chị dâu của cậu Khải đúng là một vị thiên kim.
Là ái nữ của một trong những người giàu nhất thành phố, tỷ phú Vu.
Gia thế của cô ấy so với phu nhân ngày xưa còn khủng hơn nhiều.”
Lần này tới lượt Iris kinh ngạc.
Gia đình của Phong Khải rốt cuộc là cái gì thế? Như vậy cũng quá giàu rồi đấy!
“Tự nhiên em thấy lo lắng quá!” Iris chống tay lên trán, lắc đầu bất lực.
Phong Khải trước giờ chưa từng kể quá nhiều về gia đình của anh.
Hôm nay A Lâm nói, cô mới biết được những chuyện này.
“Haha, cô Iris đừng quá lo.
Thực ra mọi người trong gia đình cậu Khải đều rất thân thiện.
” A Lâm bật cười chấn an: “Mà bây giờ cô đã định cư ở đây rồi, cũng nên đặt cho mình một cái tên tiếng Trung chứ nhỉ?”
Cô Iris vốn là Hoa kiều Pháp.
Nếu đã quyết định sinh sống Hong Kong thì việc có một cái tên tiếng Trung cũng là lẽ đương nhiên.
“À vâng, em không giỏi mấy khoản tên tuổi này lắm.
A Khải đã nghĩ giúp em một cái tên rồi.” Iris mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
Nghe vậy, A Lâm liền tỏ ra thích thú: