Khi Hắc Ly lần nữa mở mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là trần phòng trắng xóa.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Ha, thế là cô vẫn chưa chết à?
“Cục cưng, con tỉnh rồi sao?” Lâm Nhã An nghe thấy trên giường bệnh truyền tới động tĩnh.
Bà liền vội vàng đứng dậy đi tới chỗ con gái kiểm tra tình hình.
“Mẹ…”
Hắc Ly yếu ớt gọi.
Cô muốn thử nghiêng đầu, kết quả là một cơn đau buốt óc đột ngột xuất hiện khiến cho khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nhăn nhó.
“Trời ơi, con đừng có động đậy!” Lâm Nhã An nhìn hành động của con gái mà bị dọa cho cuống quýt cả lên.
Bà vội vàng ra hiệu để Hắc Ly nằm yên, bản thân thì lấy ra điện thoại từ trong túi xách: “Cả người con bây giờ chẳng có chỗ nào lành lặn đâu.
Nằm yên đấy để mẹ bảo mợ con tới kiểm tra.”
Nói rồi Lâm Nhã An liền đi ra một góc gọi điện.
Trong lúc bà vẫn im lặng chờ máy, Hắc Ly đang nằm trên giường muốn thử tự kiểm tra một chút cả người.
Đầu cô đau, hai tay cũng không kém là bao.
Phải rồi.
Cảm giác bị hàng ngàn mảnh thủy tinh găm vào tay thật sự không dễ chịu chút nào.
Dù bây giờ đã an toàn tuy nhiên cứ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cô lại thấy lạnh người.
Đám người đó rõ ràng muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Nhưng…chúng là ai?
Chẳng mấy chốc Tô Y Ninh đã xuất hiện trong phòng bệnh.
Theo sau bà còn có Trình Liên Hi và Vu An Vỹ.
Khi Hắc Ly nhìn thấy bọn họ, vẻ mặt không quá ngạc nhiên.
Bởi vì Trình Liên Hi vừa mới trở thành bác sĩ chính thức ở đây.
Còn Vu An Vỹ cũng đang trong quá trình thực tập.
“Về cơ bản thì con bé đã tạm ổn rồi.” Tô Y Ninh làm kiểm tra xong xuôi liền quay sang nói chuyện với Lâm Nhã An ở bên cạnh: “Tuy nhiên những vết thương trên người cần phải chú ý một chút, tránh để nhiễm trùng.
Và cả đầu con bé nữa…”
Vừa nói, bà vừa chỉ vào đầu mình làm ám hiệu: “Con bé bị chấn thương vùng đầu, có thể sẽ xuất hiện những triệu chứng như đau đầu, buồn nôn, ói mửa.
Tất nhiên em vẫn cần phải theo dõi thêm.”
Lúc này Trình Liên Hi đang đứng cạnh giường Hắc Ly.
Cô ấy ngó đầu nhìn bạn thân, cười cười trêu chọc: “Nhiên à, được đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan cảm giác thế nào?”
“Không dễ chịu cho lắm.”
Hắc Ly yếu ớt mỉm cười, thều thào đáp.
Cổ họng cô khô khốc, ngay cả việc phát ra âm thanh cũng là điều khó khăn.
“Không dễ chịu là đúng.” Trình Liên Hi chẳng quá bất ngờ khi nghe câu trả lời như vậy: “Lúc cậu được đưa vào, bộ dạng thê thảm chẳng từ ngữ nào diễn tả.
Cả người toàn thấy máu.
Sống được cũng là kì tích đấy.”
Cô ấy không hề nói quá.
Một cú lật xe như thế, sao có thể chỉ bị thương mỗi tay và đầu.
Ngay cả chân của Hắc Ly cũng bị ảnh hưởng, đưa đến muộn hơn chút nữa còn nguy cơ phải ngồi xe lăn suốt đời.
“Được rồi, vậy em đi trước.
Có vấn đề gì thì chị cứ gọi cho em.”
Tô Y Ninh dặn dò Lâm Nhã An mấy câu, sau đó liền rời khỏi.
Tất nhiên cả Trình Liên Hi lẫn Vu An Vỹ đều đi theo bà.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại mẹ con Hắc Ly.
Lâm Nhã An tới bên giường con gái, khuôn mặt rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Nhiên Bảo, con làm mẹ lo lắm đấy biết không?” Bà thở dài, cẩn thận vuốt tóc Hắc Ly: “Ba con đang đi công tác nhận được tin cũng sốt sắng không yên tâm.”
“Mẹ, chuyện của con…”
“Suỵt, đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Nhã An biết con gái gặp khó khăn trong việc giao tiếp liền ra hiệu để cô im lặng.
Bà kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh giường: “Chuyện của con ngoại trừ ba với bà nội thì chưa có ai biết cả.
Mẹ cũng đã nhờ vả một vài người quen.
Tuy chẳng thể hoàn toàn áp xuống nhưng người ngoài cũng sẽ không biết đó là con.”
Nỗi lo trong lòng Hắc Ly bây giờ mới tạm yên.
Cô sợ nhất chính là cánh săn ảnh nghe tin sẽ chạy tới bệnh viện rình mò.
Dù sao đây vốn không phải chuyện hay ho.
Đang định nhắm mắt nghỉ ngơi, Hắc Ly lại như đột nhiên nhớ ra điều gì.
Cô lại mở mắt nhìn sang Lâm Nhã An: “Mẹ, là ai đã đưa con tới bệnh viện vậy?”
Mặc dù khi xảy ra tai nạn cô bị thương khá nặng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức.
Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có ai đó đã kéo mình ra khỏi xe.
“Cũng không phải người nào xa lạ.” Lâm Nhã An dùng giấy lau sạch con dao, bắt đầu gọt táo: “Chính là cậu bạn trai của con