Khi Hắc Ly về đến nhà thì cũng vừa đúng là chín giờ tối.
Hôm nay cô diện một bộ vest công sở với thiết kế tối giản.
Mái tóc hung đỏ được vấn gọn rồi búi cao sau đầu, trên tay còn ôm theo chiếc laptop thường dùng cùng một sấp tài liệu tương đối dày.
Rất rõ ràng, cô vừa từ chỗ làm việc trở về.
“Cô chủ, để tôi lấy dép cho cô.”
Chị Phi đúng lúc từ trong phòng khách đi ra, thấy Hắc Ly đang loay hoay tháo giày thì liền nhanh nhẹn đi tới đặt một đôi dép đi trong nhà xuống trước mặt cô.
“Cảm ơn chị.”
Hắc Ly căn bản chẳng còn sức để mở miệng, cố gắng lắm mới miễn cưỡng đáp lại một câu.
Trên khuôn mặt của cô lộ rõ sự mệt mỏi vì công việc căng thẳng trong một ngày dài.
Chị Phi thấy như vậy thì vội vàng hỏi han: “Cô chủ, hay là cô có muốn ăn gì không? Để tôi đi nấu cho.”
“Không cần đâu.”
Hắc Ly khẽ lắc đầu từ chối.
Cô không muốn muộn thế rồi còn làm phiền chị ấy, hơn nữa bản thân cũng đã mệt đến mức chẳng buồn ăn gì: “Chị hâm lại một cốc sữa sau đó đem lên phòng giúp em là được.”
“Vâng vâng.” Chị Phi nghe xong lại lật đật chạy vào bếp.
Phải mấy phút sau, Hắc Ly mới chậm rãi nhấc chân bước vào trong nhà.
Đúng lúc cô đi ngang qua phòng khách liền thấy bảo mẫu của Tiểu Kiều Kiều đang lúi húi dọn dẹp.
“Cô chủ, cô về rồi!” Bảo mẫu trông thấy cô thì lên tiếng chào hỏi.
Sau đó như nhớ ra chuyện gì, chị ấy lại vội vàng giải thích: “Cô chủ nhỏ cứ đòi ngủ với cậu Trình.
Nên là…”
Có lẽ vì sợ cô hiểu lầm.
“Em biết.
Trước khi đi ngủ con bé đã gọi điện cho em.”
Bình thường nếu Hắc Ly không ở nhà trước giờ đi ngủ, việc dỗ Tiểu Kiều Kiều đi ngủ sẽ giao cho bảo mẫu.
Nhưng hôm nay bé con lại cứ nằng nặc đòi ngủ cùng Trình Đế Uy thế nên vừa nãy đã gọi điện nài nỉ cô mãi.
Dù sao cũng là cơ hội để cho ba con bọn họ bồi dưỡng tình cảm, đương nhiên Hắc Ly sẽ không từ chối.
[…]
Uống xong cốc sữa, nghỉ ngơi rồi tắm rửa, sau khi tất cả mọi việc đều xong xuôi, cơn mệt mỏi của Hắc Ly cũng đã vơi đi vài phần.
Cô ngồi xuống bàn, mở laptop, bắt đầu tiếp tục công việc còn đang dang dở chưa xong.
Cạch!
Sau lưng bất ngờ có tiếng ai mở cửa phòng.
Hắc Ly đã nghe thấy nhưng cũng chẳng quay đầu lại.
Liền đó, một bàn tay rắn chắn chậm rãi đặt lên vai cô.
“Bận rộn cả ngày mà về nhà vẫn phải ôm đồm công việc thế này sao?”
Cả người cô gái bỗng rơi vào một vòng ôm quen thuộc.
Nương theo động tác của người đàn ông, Hắc Ly chủ động choàng tay qua cổ Trình Đế Uy, dịu dàng đón nhận nụ hôn của hắn.
Sự hồi đáp của thiên hạ trong lòng khiến cho người đàn ông càng thêm quyến luyến.
Đôi môi giữ chặt lấy hai cánh môi mềm mại của nữ nhân mà m*t mát, tựa như vì nhớ nhung lại chẳng nỡ buông tay.
“Ưm, thôi mà…”
Nụ hôn quá mức nồng nhiệt khiến cho Hắc Ly dường như có chút không thoải mái.
Bàn tay mảnh khảnh kháng nghị đánh lên vòm ng ực vạm vỡ của người đàn ông chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Thế nhưng hắn biết cô khó chịu, cho nên liền lưu luyến buông ra.
“Anh làm em đau!”
Hắc Ly đưa ánh mắt không vui nhìn hắn.
Chỉ là đôi mắt ướt át cùng gương mặt đã ửng đỏ tự lúc nào của cô lại vô tình khiến cõi lòng Trình Đế Uy cảm thấy từng hồi rung động.
“Do anh quá nhớ em mà thôi.”
Người đàn ông lại lần nữa kéo Hắc Ly vào lòng.
Hơi thở ấm nóng của hắn phảng phất quanh cần cổ nõn nà làm cô càng thêm bối rối: “Dạo này em thực sự rất bận rộn!”
“Cũng tại em vẫn chưa quen với công việc mới.” Hắc Ly nhìn Trình Đế Uy, khuôn mặt không giấu được vẻ áy náy.
Con gái mỗi ngày một lớn, Hắc Ly mới chợt nhận ra công việc người mẫu quả thật không phải lựa chọn thích hợp để làm lâu dài.
Sàn runway là ước mơ từ thời niên thiếu.
Tuy nhiên với tư cách một người mẹ, cô càng hi vọng bản thân có thể theo sát mỗi bước trưởng thành của Tiểu Kiều Kiều.
Nếu như cứ dăm bữa nửa tháng lại vắng mặt ở nhà…
Hắc Ly chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nuôi con theo cách mà các gia đình hào môn vẫn thường làm: Sinh được đứa nhỏ ra rồi phó mặc cho bảo mẫu và gia sư, còn bản thân sẽ vì công việc mà biến mất hoàn toàn trong tuổi thơ của chúng.
Thử tưởng tượng sau này cô và Tiểu Kiều Kiều rõ ràng là mẹ con mà lại phải nói chuyện khách khí như hai người xa lạ, nghĩ liền chẳng muốn nghĩ.
Cho nên vì tương lai của con gái, Hắc Ly mới quyết định về nước và bắt đầu làm việc tại tập đoàn của gia đình.
Đây cũng là thuận theo ý nguyện của ba mẹ cô, chỉ vì hai người sợ cậu quý tử duy nhất quá vất vả.
Lẽ dĩ nhiên, việc đột ngột thay đổi môi trường làm việc đồng thời cũng khiến Hắc Ly gặp không ít khó khăn.
Cô phải tập thích nghi với sự vận hành của tập đoàn, cùng lúc phải ghi nhớ tất cả những tài liệu liên quan đến chức vụ của bản thân.
Thỉnh thoảng còn đi qua đi lại giữa Vu thị và công ty quản lý người mẫu do bản thân quản lý.
Mỗi ngày đều tăng ca đến không kịp thở, cho nên thời gian này vô tình lại bỏ quên Trình Đế Uy và cô con gái nhỏ của bọn họ.
Thật là có lỗi