“Không phải mẹ đã bảo con chớ nên vội tiết lộ cho cậu ta sao?”
Trên màn hình điện thoại của Hắc Ly lúc này là khuôn mặt dường như đang hơi tức giận của Lâm Nhã An.
Sau khi biết con gái đã nói chuyện của cháu ngoại cho Trình Đế Uy, bà liền không kìm được mà bắt đầu càm ràm một phen: “Con xem, ba mẹ đã vì con mà tính toán ổn thỏa mọi thứ.
Con thì hay rồi, đem mọi công sức phủi sạch.
Nhịn một chút thì khó thế ư? Sao mà con lại thiếu kiên nhẫn như vậy chứ?”
“Được rồi mẹ à!” Hắc Ly đã sớm bị giọng của mẹ làm cho đau đầu muốn chết.
Cô đưa tay day day hai huyệt thái dương, không kìm được mà đáp lại: “Mẹ cứ tự nhìn xem bộ dạng sốt sắng của anh ấy thì sẽ hiểu quyết định của con thôi.
Anh ấy một hai sợ cha ruột của Kiều Kiều giành mất con bé, thật sự là rất tội nghiệp đấy!”
Dường như Lâm Nhã An còn đang muốn nói thêm điều gì đó.
Tuy nhiên cô con gái yêu quý của bà đã vội vàng cắt ngang: “Hơn nữa chẳng phải năm xưa chính mẹ cũng vậy sao? Rõ ràng hồi đó ba mẹ đã ly hôn, nhưng mẹ vẫn quyết đưa Tử Hạo về Hong Kong.
Cái gì mà tranh giành quyền thừa kế, con thấy là mẹ không nỡ giấu ba nữa.”
Hắc Ly tự nhận bản thân không phải kẻ giỏi đọc tâm người khác.
Nhưng nếu là những quyết định liên quan đến ba của mẹ thì cô hoàn toàn có thể hiểu được mục đích thật sự phía sau.
Rõ ràng lúc ly hôn đã đồng ý để cô ở lại Hong Kong học cho xong, chờ đến thời cơ thích hợp vạch mặt Thẩm Chi Lăng, khiến mẹ con bọn họ biến khỏi Vu gia.
Chỉ cần xong xuôi mọi thứ, cô cũng sẽ sang Mỹ đoàn tụ cùng mẹ và Tử Hạo, vĩnh viễn không bao giờ trở về, để cho ba cô phải sống trong day dứt cả đời.
Nhưng cuối cùng kế hoạch lại bị thay đổi phút chót, mẹ vẫn là không nỡ tổn thương ba.
Mẹ cô ấy à, vốn dĩ mang thân phận tôn quý, thông minh một đời.
Chỉ có duy nhất một sai lầm, chính là nặng tình đến ngu ngốc.
Dù cho bị tổn thương tới mức kiệt quệ vẫn không thể nhẫn tâm với người mình thương.
Thôi vậy, miễn là bây giờ mẹ cảm thấy vui vẻ.
Lâm Nhã An mới đầu còn mang theo lí lẽ hùng hồn định răn dạy con gái một phen, bây giờ lại bị hai ba câu của con gái chọc trúng tim đen, khiến bà triệt để á khẩu.
Hồi lâu sau mới có thể miễn cưỡng đáp lại một câu: “Đây là hai chuyện khác nhau…”
“Khác chỗ nào chứ!”
Hắc Ly không kìm được bĩu môi khinh thường: “Quả thật quá khứ của Trình Đế Uy cũng chẳng vẻ vang gì.
Nhưng con cảm thấy nếu phải so sánh anh ấy với chồng mẹ thì Vu tiên sinh mới là người đáng đánh đòn.
Ít nhất bây giờ Trình Đế Uy còn chưa có đứa con riêng nào đâu.”
Dẫu rằng ba mẹ mình đã sớm tái hợp, cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho ba.
Lâu lâu có cơ hội sẽ lại không nhịn được phải móc mỉa Vu Kính Trung một phen.
“Con…sao lại nói ba như thế chứ?” Lâm Nhã An thoáng chau mày nghiêm nghị.
Bà cảm thấy lời nói của con gái thật sự có chút tùy tiện.
Trong thâm tâm bà, dù cho Vu Kính Trung có ngàn sai vạn sai thì vẫn là ba của Hắc Ly.
Cho nên con gái vẫn phải lễ phép với ông một chút.
“Được rồi mẹ.
Là con không đúng, con xin lỗi.” Hắc Ly cũng biết bản thân vừa rồi có hơi lỡ lời.
Cô giơ tay vuốt tóc, nụ cười hơi dịu đi: “Nhưng mà con bây giờ đã hai mươi hai tuổi rồi, một số chuyện sẽ tự có sắp xếp của bản thân.
Với lại con cũng chẳng suy tính được lâu dài như ba mẹ, chỉ cảm thấy nếu sống thì nên tận hưởng hiện tại trước mắt cho tốt là được.”
“Kiều Kiều vui vẻ, Trình Đế Uy vui vẻ thì con cũng sẽ vui vẻ.”
Lâm Nhã An nghe vậy thì chẳng đành nói thêm nữa.
Bà chỉ lặng lẽ trút một tiếng thở dài rồi bảo: “Thôi được, chúng ta không nói việc này nữa.
Con về thử hỏi cậu ta một chút, xem xem cuối tuần này có thời gian rảnh không.
Nếu được thì quay về Vu gia một chuyến, đưa cả Kiều Kiều đi cùng nữa, bà nội vẫn luôn muốn gặp các con.”
“Vâng.
Nếu vậy thì để tối nay con nói lại với anh ấy.”
Hắc Ly nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cô liếc mắt về phía cửa, thấy Trình Nhu Nhi đang đứng từ xa ra hiệu gì đó, liền quay lại nói với Lâm Nhã An: “Hiện tại con còn có việc cần giải quyết.
Mẹ, đợi con rảnh sẽ gọi lại cho mẹ sau.”
“Được rồi.
Cứ tập trung giải quyết việc của con đi.” Lâm Nhã An cũng thấy mình đã chiếm dụng thời gian làm việc con gái hơi lâu, cho nên liền nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Đặt điện thoại lên bàn, dung nhan diễm lệ không hề có dấu vết của thời gian trong phút chốc lại trở nên trầm mặc.
Lâm Nhã An cầm tách trà ấm nóng trên bàn từ tốn thưởng thức, trong lòng lại vẫn bộn bề suy tư.
Tuy rằng cuộc sống hiện tại mỗi ngày trôi qua đều rất tốt, nhưng là người mẹ, nào có ai không lo lắng cho con mình chứ?
Bản thân bà tự biết mình vì Vu Kính Trung mà khổ sở nhiều năm, cho nên mới càng không mong Nhiên Bảo sẽ lâm vào hoàn cảnh tương tự.
Trình Đế Uy cũng không tệ, nhưng bà vẫn sợ lòng người dễ đổi.
Đời này của bà chỉ có duy nhất một đứa con gái, đương nhiên phải cố gắng lo cho nó thật tốt.
Nhưng xem ra là Lâm Nhã An đã suy nghĩ nhiều rồi.
Con gái của bà thậm chí còn biết cách làm bản thân hạnh phúc hơn cả bà nữa kìa.
[…]
“Có chuyện gì sao?”
Sau khi tắt điện thoại, Hắc Ly mới quay sang nhìn Trình Nhu Nhi.
Trình Nhu Nhi cũng không rề rà mà nhanh chóng trả lời: “Chị, nhà thiết kế trang sức chị mời đã đến rồi.
Hiện tại người đó đang chờ ở dưới sảnh.
Lễ tân vừa gọi điện lên kêu em báo với chị một tiếng.”
Chuyện này phải bắt đầu nói từ lúc Hoắc Dật Minh và Lâm Nhã Điềm ở Hy Lạp cầu hôn nhau thành công.
Hiện tại thì hai nhà Hoắc – Lâm cũng đang bắt tay vào chuẩn bị, hôn lễ đương nhiên sẽ sớm được cử hành.
Thế nên Hắc Ly muốn đặt làm một bộ nữ trang để làm quà cưới tặng bọn họ.
Người được Hắc Ly mời đến là một nhà thiết kế trang sức từng làm việc tại Freyja, một trong những thương hiệu trang sức xa xỉ hàng đầu thế giới.
Người này tuổi tuy trẻ nhưng lại có năng lực rất khá.
Trong ba năm là thành viên của Freyja đã từng ra mắt một bộ sưu tập trang sức tạo được tiếng vang lớn, giúp cổ phiếu của Freyja gia tăng mạnh trong một thời gian.
Tiếc rằng cô ấy trước nay chưa từng lộ diện với cánh truyền thông, thân phận có thể nói là vô cùng bí ẩn.
Dựa trên một số thông tin ít ỏi tìm được, nhà thiết kế này là một người Pháp gốc Hong Kong, sinh ra và lớn lên tại Paris.
Ba năm trước, giám đốc sáng tạo của thương hiệu Freyja đã chiêu mộ cô ấy từ một cuộc thi thiết kế nữ trang, sau đó đi từ trợ lý thiết kế cho tới một trong những nhà thiết kế tiềm năng của Freyja.
Ngoại trừ những điều này, người ta chỉ biết về cô ấy qua một cái tên duy nhất: Iris Feng.
Thực ra Hắc Ly đang sở hữu một vài món trang sức trong bộ sưu tập của Iris Feng.
Xuất thân tiểu thư tài phiệt hàng thật giá thật, những món đồ xa xỉ phẩm của cô căn bản là đếm không xuể.
Nhưng trang sức mà Iris Feng thiết kế mang lại cho cô một cảm giác sâu sắc chẳng thể lí giải.
Kể từ sau khi bộ sưu tập kia gây tiếng vang trước truyền thông và giới mộ