“Nói đúng lắm! Làm người thì quả thật sống nên biết thân biết phận một chút.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên làm cắt ngang câu chuyện của họ.
Cả năm người trong nhất thời đều đồng loạt nhìn về phía cửa phòng.
Là Nguyễn Cẩn Mai ư?
Không phải.
Thế mà lại là một người chẳng ai ngờ tới.
Lâm Nhã Điềm thản nhiên dựa lưng vào cửa, hai tay ung dung khoanh trước ngực, trên tay còn cầm một chiếc túi xách của Louis Vuitton.
Dường như những lời bọn họ nói nãy giờ đều đã bị cô ấy nghe hết.
Vu An Kỳ thoáng sững sờ trong giây lát.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhã Điềm sẽ xuất hiện ở đây.
Thân phận của Vu An Kỳ đã được nhà họ Vu thừa nhận từ lâu.
Cho nên nếu xét theo vai vế, Lâm Nhã Điềm chính là chị họ trên danh nghĩa của cô.
Thế nhưng có lẽ bởi vì những ác cảm đã có từ trước, cô ấy chưa từng nói chuyện với cô quá ba câu.
Chẳng nghĩ tới, hôm nay lại có thể trùng hợp gặp nhau ở đây.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Vu An Kỳ, Lâm Nhã Điềm thoáng nhìn qua cô, khẽ gật đầu chào hỏi.
Sau đó, cô ấy liền quay sang nhóm người Tô Mạt, trên môi vẫn một nụ cười ưu nhã thường thấy.
“Em họ, lâu rồi không gặp nhỉ? Trông em càng ngày càng xinh thật đấy!”
Lâm Nhã Điềm tươi cười vẫy tay với Tô Mạt, thân thiết hỏi thăm.
Nhưng sự xuất hiện của người chị họ này dường như chẳng khiến cô ta vui nổi.
Vu An Kỳ thấy cô ả miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo.
“Chị họ, lâu rồi không gặp.”
Lâm Nhã Điềm là một thục nữ có tiếng, tính cách vô cùng dịu dàng điềm đạm.
Thế nhưng đôi khi cô mở miệng lại khiến người khác chỉ đành câm nín chịu trận: “Lớn lên xinh đẹp thì cũng tốt thôi.
Chỉ là lớn thế này rồi mà hình như chị thấy em vẫn chưa học được cách kiềm chế cái miệng của mình thì phải?”
Quả nhiên nụ cười trên gương mặt Tô Mạt lập tức trở nên cứng ngắc.
“Ăn của nhà họ Tô, sống ở nhà họ Tô, tiêu tiền của nhà họ Tô rồi thỉnh thoảng lại gây ra vài cái rắc rối cho nhà họ Tô giải quyết.
Tô Mạt, em còn có thể làm ra chuyện gì vô dụng hơn nữa được không?”
“Chị…”
Tô Mạt bị nói cho đỏ bừng mặt, vừa giận vừa xấu hổ nhưng lại chẳng thể phản bác được lời nào.
Ai bảo Lâm Nhã Điềm nói đúng quá làm gì?
“Em mới là em họ của chị cơ mà.”
Cô ả có lẽ hơi tủi thân, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mẹ của Lâm Nhã Điềm, Tô Y Ninh là dì của Tô Mạt.
Cho nên nếu xét theo vai vế, Tô Mạt sẽ phải gọi người này một tiếng ‘chị họ’.
Chỉ là từ hồi còn nhỏ, mỗi lần Tô Mạt gây chuyện đều luôn bị Lâm Nhã Điềm mắng cho một trận.
Thời gian lâu dần, cô ả cũng dần trở nên e dè người chị họ này.
Giống như bây giờ, Lâm Nhã Điềm không hề xao động chút nào, còn tiếp tục dội thêm một xô nước lạnh: “Em nên cảm thấy may mắn vì đứng trước mặt em lúc này là chị họ em chứ không phải là chị họ của chị họ em.
Nếu người đứng đây hôm nay là Vu An Nhiên của nhà họ Vu…Tô Mạt, em nghĩ em còn đủ tư cách mở miệng sao?”
Một câu đe dọa trực tiếp khiến cho Tô Mạt chỉ biết im lặng.
Nói xong, Lâm Nhã Điềm còn không thèm nhìn Tô Mạt thêm chút nào.
Cô ấy chỉ quay sang Vu An Kỳ, ngoắc tay với cô ra hiệu cùng rời đi.
“Tự suy nghĩ lại về hành động ngu ngốc của mình đi.”
[…]
“Vừa rồi Tô Mạt có nói mấy lời không hay với cô, tôi đều