Sau khi xong xuôi công việc ở Vu thị, Hắc Ly không lựa chọn trở về nhà ngay.
Bởi vì cô vẫn còn một cuộc hẹn cá nhân khác.
Bây giờ đã là tám giờ tối.
Ngoài trời đang lất phất mưa.
Một chiếc Cadillac Escalade đen chậm rãi dừng lại trước cửa quán café.
Khi Hắc Ly mở cửa xe, Bạch Trạch đã cầm ô đứng chờ sẵn.
Vòm ô đủ rộng để che cho cô không bị ướt.
Nhưng trên dung nhan diễm lệ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ướt át bất chợt.
Nữ nhân bất giác vươn tay chạm lên mặt mình.
Là mưa sao?
Trời mưa tựa như gột rửa hết những bụi bẩn trong không khí.
Hắc Ly chậm rãi hít một hơi sâu, lập tức cảm nhận được không khí dịu mát.
Trong lòng cũng bất giác dễ chịu hơn hẳn sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.
Bạch Trạch che ô cho Hắc Ly đi tới trước thềm của quán café.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn anh ấy: “Anh cứ về trước đi.
Bao giờ xong thì tôi sẽ gọi.”
Bạch Trạch có vẻ hơi lưỡng lự với lời đề nghị của Hắc Ly.
Nhiệm vụ của anh ấy vốn dĩ là bảo vệ phu nhân.
Bây giờ cô lại bảo anh ấy rời đi…
Hắc Ly cũng đoán ra suy nghĩ của anh ấy.
Cô khẽ mỉm cười, dịu dàng chấn an: “Không sao đâu, người mà tôi hẹn gặp là người quen của tôi.”
Bạch Trạch vẫn còn đang tần ngần đắn đo.
Tầm mắt anh ấy nhìn vào bên trong quán café đánh giá một lượt.
Đông người thế này, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
“Vậy nếu có vấn đề gì thì phu nhân nhất định phải gọi tôi luôn đấy!”
Cuối cùng Bạch Trạch chỉ đành thỏa hiệp một cách đầy miễn cưỡng.
[…]
Khi Hắc Ly đẩy cửa bước vào, bên trong quán café lúc này đã đầy ắp người.
Có vài cặp đôi lựa chọn nơi đây làm địa điểm hẹn hò, ngọt ngào dựa vào nhau mà trò chuyện.
Ở dãy bàn dài bên cạnh cửa sổ, mấy nhóc học sinh đang chuyên tâm làm bài.
Trên bàn bày ra la liệt tài liệu, đều là những kiến thức Hắc Ly đã từng học hồi cao trung.
Còn cả những gia đình mang theo con nhỏ đi chơi.
Trong khi ba mẹ nói chuyện, mấy đứa nhỏ sẽ ngoan ngoãn ngồi yên thưởng thức đồ ngọt.
Ánh đèn vàng cam dịu dàng bao phủ toàn bộ không gian quán.
Tiếng máy pha café đang hoạt động, tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người, còn cả mùi thơm từ các loại đồ uống quyện vào với nhau.
Khung cảnh bên trong quán café vô cùng ấm cúng, trái ngược hoàn toàn với bầu trời đang đổ mưa rả rích ngoài kia, bất giác khiến cho người ta không khỏi cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Đảo mắt mấy lượt, Hắc Ly rất nhanh đã tìm thấy Hoắc Dật Minh đang ngồi ở một bàn cách không quá xa cửa ra vào.
Người đàn ông đeo kính vẻ mặt nghiêm nghị, trên bàn trà có thêm chiếc laptop và một tách Espresso còn đang bốc hơi nghi ngút.
Hắc Ly khoác túi xách qua vai, lặng lẽ bước tới gần chỗ Hoắc Dật Minh.
Có lẽ do anh quá tập trung, cho dù có người đang đứng trước mặt nhưng vẫn không hề nhận ra.
“Gần đến ngày cưới rồi mà còn phải miệt mài làm việc thế này.
Hoắc tổng cũng thật vất vả quá rồi đấy!”
Câu nói bông đùa kèm theo tiếng cười quen thuộc chợt vang bên tai, thành công kéo Hoắc Dật Minh ra khỏi guồng công việc đang dang dở.
Anh vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt mang theo ý cười của Hắc Ly.
“Em tới rồi à?”
Ánh mắt Hoắc Dật Minh lập tức lộ ra vẻ nhu hòa thường thấy.
Anh đưa tay quệt nhẹ cánh mũi, khẽ cười ngượng ngùng: “Cũng chẳng phải bận rộn gì.
Chỉ là giải quyết vài thứ vặt vãnh còn sót lại mà thôi.”
Hắc Ly cũng không định tiếp tục trêu đùa Hoắc Dật Minh.
Cô chậm rãi kéo ghế rồi ngồi xuống đối diện với anh.
Lúc này, người phục vụ của quán cũng nhanh chóng ôm theo quyển menu đồ uống đi tới chỗ Hắc Ly.
Cô ấy cẩn thận đặt quyển menu lên mặt bàn, lễ phép nói: “Em mời chị gọi đồ ạ.”
“Cho tôi một tách Americano nóng.”
Hắc Ly không mất quá nhiều thời gian để lựa chọn đồ uống cho mình.
Sau khi người phục vụ rời đi, cô mới lại quay sang nhìn Hoắc Dật Minh.
“Sao trông anh ngạc nhiên thế?”
Khuôn mặt anh lúc này bỗng hiện lên một vẻ kinh ngạc thấy rõ.
Làm cho cô không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Có chuyện gì ư?
“Không, không có gì đâu.”
Hoắc Dật Minh nghe vậy thì vội vàng lắc đầu rồi lập tức điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân.
Anh nhanh chóng cất laptop vào túi