Chương 25: Đào Mục Chi buông tay ra, sửa cổ áo cô vuông vức trở lại.
Lâm Tố cùng Đào Mục Chi đi siêu thị.
Bây giờ là thời gian tan làm, trong siêu thị người đến người đi, đều là đám người mua nguyên liệu nấu ăn làm bữa tối. Sau khi đến siêu thị, Lâm Tố đẩy xe xe mua hàng, cùng Đào Mục Chi đi về hướng khu đồ tươi sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra Lâm Tố rất ít khi đến siêu thị, một ngày ba bữa của cô chủ yếu đều là gọi thức ăn ngoài và rượu, một số đồ dùng hàng ngày cũng chủ yếu mua trên mạng. Đến siêu thị, cô giống như linh hồn bị lãng quên, một lần nữa rơi vào trong khói lửa nhân gian.
Điều này khiến cô có chút hưng phấn.
Lâm Tố đẩy xe mua hàng, hai tay vịn trên tay cầm điều khiển xe. Cùng lúc đó, thân thể cô nghiêng về phía trước, đè trên xe mua hàng, sau đó một chân giẫm lên xe mua hàng, một chân khác đặt trên nền, “Vù” một cái…
Lâm Tố không bay đi được.
Đào Mục Chi giơ tay giữ phần cổ áo sau gáy của cô lại, xách cô từ trên xe mua hàng xuống.
Lâm Tố: “...”
Tâm tình vốn đang tốt đẹp, bởi vì bị Đào Mục Chi lôi kéo như thế, Lâm Tố lập tức suy sụp. Cổ áo của cô còn chưa được Đào Mục Chi buông ra, quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, giọng điệu hung dữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm gì?” Lâm Tố hung thần ác sát, giống như đứa trẻ nghịch ngợm.
Cổ áo cô bị xách đến có hơi biến dạng, Đào Mục Chi buông tay ra, sửa cổ áo cô vuông vức trở lại, nhìn cô trả lời.
“Chơi hỏng rồi phải bồi thường.”
Lâm Tố: “...”
Không nói đến thể trọng của cô đè không hỏng được chiếc xe mua hàng này, mà nhá cho dù cô đè hỏng rồi, dáng vẻ cô giống không bồi thường nổi sao? Có đôi khi Lâm Tố cảm thấy, Đào Mục Chi thật sự là bận tâm quá nhiều.
Nhưng bị Đào Mục Chi xách như thế, Lâm Tố cũng không có tâm tư bò lên xe mua hàng nữa, hai chân cô một lần nữa chạm xuống mặt nền, quay đầu lầm bầm một câu.
“Tôi cũng không phải không bồi thường nổi.” Lý lẽ hùng hồn.
Sau khi Lâm Tố nói xong câu này, hai tay đẩy xe mua hàng không quay đầu lại. Hôm nay Lâm Tố búi củ tỏi, nổi bật khuôn mặt rất nhỏ nhắn, nhưng từ góc độ này của Đào Mục Chi nhìn sang, có thể nhìn ra cô đang tức giận.
Tâm tình cô thay đổi rất nhanh, bây giờ từ tốt thành xấu.
Lâm Tố im lặng không nói, đẩy xe mua hàng cắm đầu đi lên phía trước, giống như không muốn để ý đến Đào Mục Chi nữa. Đào Mục Chi nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, nói.
“Hôm nay có thể làm cá kho.”
Cái đầu nhỏ tức giận quay phắt lại nhìn.
“Thật hả?” Lâm Tố kinh ngạc lại vui mừng.
Hôm qua bởi vì cô muốn giả bệnh, uống ba bát canh cá thanh đạm, bây giờ cô khỏe rồi, khẩu vị thật sự không thích hợp ăn canh cá lắm. Cô muốn ăn cá kho lâu lắm rồi, nhưng Đào Mục Chi không nấu cho cô.
Bây giờ lại chủ động nói muốn nấu cá kho cho cô.
“Thật.” Đào Mục Chi xác nhận.
Nhận được lời xác nhận của Đào Mục Chi, Lâm Tố phi như bay chạy tới khu đồ tươi sống, nói với nhân viên đang vớt cá.
“Chú ơi, vớt cháu con cá! Phải lớn nha!”
-
Mua cá xong, Lâm Tố vui mừng phấp phới mang theo cá cùng Đào Mục Chi rời khỏi siêu thị.
Tối nay ngoại trừ cá kho, Lâm Tố còn chọn mấy món ăn kèm. Cô chọn món gì, Đào Mục Chi đi mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết cho món đó, có thể nói là chỉ chỗ nào mua chỗ đó. Nhìn anh ngoan như vậy, Lâm Tố cũng không giận chuyện anh xách cô từ trên xe mua hàng xuống nữa.
Lâm Tố xách cá, Đào Mục Chi thì xách những nguyên liệu nấu ăn khác, hai người đi về phía bên cạnh xe của Đào Mục Chi. Lâm Tố vui vẻ nhìn con cá lớn trong tay, cô cảm khái nói: “Tôi thật sự thích ăn cá đó.”
Đào Mục Chi đi ở bên cạnh cô, nghe thấy lời cô nói, nhìn cô một cái.
“Mèo đều thích ăn cá.”
Lâm Tố: “...”
Đào Mục Chi hình dung cô thành mèo, theo lý thuyết hình dung thành động vật cũng không có gì, nhưng thế mà lại hình dung thành động vật nhỏ. Lâm Tố không vui, cô cảm thấy mình bị Đào Mục Chi coi thường.
“Tôi không phải mèo, tôi là hổ.” Lâm Tố nói, “Hổ có thể ăn cá, cũng có thể ăn người.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Còn có thể ăn anh.”
Lâm Tố nói xong câu đó, bầu không khí giữa hai người thoáng yên lặng. Ánh mắt Lâm Tố dữ dằn nhìn Đào Mục Chi, Đào Mục Chi thì bình tĩnh nhìn cô. Đối diện với ánh mắt của Đào Mục Chi, ánh mắt của Lâm Tố dừng lại.
Lời cô nói vừa rồi, hình như có một chút ý nghĩa mập mờ khác.
Lâm Tố: “...”
Lúc đầu cô nghĩ chiếm hời của Đào Mục Chi, thế nhưng sau khi nói xong giống như bị Đào Mục Chi chiếm lợi rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Tố thu lại ánh mắt, bước chân trở nên nhanh hơn, nhanh chóng đi về phía xe của Đào Mục Chi.
Cô ỉu xìu đi về hướng bên cạnh xe, không có chút bá khí của hổ chút nào. Đào Mục Chi nhìn qua bóng lưng của cô, thu lại ánh mắt, đáy mắt phủ lên chút dịu dàng. Anh lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe.
“Cô chờ tôi ở trên xe.” Đào Mục Chi nói với Lâm Tố đã đến trước xe.
Lâm Tố còn đang suy nghĩ mấy lời vừa nói, sau khi nghe được câu nói của Đào Mục Chi, trước tiên cô “A” một tiếng, sau đó hỏi ngược lại: “Anh đi đâu?”
“Tôi đi mua nhiệt kế.” Đào Mục Chi nói.
“Ồ.” Lâm Tố đáp một tiếng, chân bước lên xe, sau đó kịp phản ứng, chân bước lên xe của cô hạ xuống, sau đó kéo Đào Mục Chi muốn đi đến tiệm thuốc bên cạnh lại.
Đào Mục Chi: “...”
Động tác này của Lâm Tố quá nhanh, đến mức bản thân cô cũng không kịp phản ứng. Một tay cô xách cá, một tay khác kéo Đào Mục Chi, tư thế kéo lùi về sau này thoáng cái có chút kỳ quái.
“Sao thế?” Đào Mục Chi dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Bây giờ Lâm Tố còn đang nghĩ câu nói mua nhiệt kế mới của anh.
“Trong nhà không phải có nhiệt kế rồi sao? Mua nhiệt kế làm gì chứ.” Lâm Tố nói.
“Không phải cô không thích ngậm nó sao, cảm thấy lạnh.” Đào Mục Chi nói, “Hơn nữa nhiệt độ cơ thể cô cứ lặp đi lặp lại, có khi cao có khi thấp, hai cái nhiệt kế cùng đo vừa vặn có thể xác nhận nhiệt độ cụ thể của cô.”
Lâm Tố; “...”
Vậy anh đã nói như thế, cái nhiệt kế