Chương 27: Cho dù là bảo mẫu, bà chủ cũng cần đáp ứng nhu cầu hợp lý của họ.
Kịp phản ứng với ý tứ của Đào Mục Chi, Lâm Tố: “Không được!”
Lâm Tố từ chối lời đề nghị của anh, Đào Mục Chi nhìn về phía cô: “Không tiêm sao mà khỏe?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, Đào Mục Chi giống như nhìn rõ nguyên nhân Lâm Tố từ chối, hỏi: “Sợ đau?”
Lâm Tố: “...”
Sao cô có thể sợ đau chứ?
Không, không đúng, đây là phép khích tướng của Đào Mục Chi, cô không thể bị khích tướng. Bây giờ không phải là vấn đề sợ đau hay không sợ đau, cô căn bản không có bệnh, tiêm cái gì mà tiêm?
Đầu Lâm Tố tê rần.
Đào Mục Chi còn đang chăm chú nhìn cô, chờ câu trả lời của cô, Lâm Tố ổn định tâm trạng, nói: “Tôi cảm thấy bây giờ cách thức điều trị này rất tốt, không cần tiêm. Nói đúng ra là cách thức điều trị này tuy chậm, nhưng hữu hiệu. Ví dụ như nhiệt độ tối hôm qua của tôi, so với tối ngày hôm trước đã thấp hơn rồi. Hơn nữa ban nãy tôi nói đến tối sẽ sốt cũng là suy đoán, nói không chừng tối nay không sốt đâu. Tôi đã sắp khỏi rồi, không cần cách thức điều trị triệt để như tiêm đâu.”
Sau khi Lâm Tố nói xong nguyên nhân không tiêm, cô giống như cũng chẳng thể thuyết phục chính mình, nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Anh nói đúng chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người ngồi ở trên thảm, cách chiếc bàn thấp đối mặt nhìn nhau, Đào Mục Chi bình tĩnh nhìn Lâm Tố, sau khi Lâm Tố giải thích xong nguyên nhân cô không tiêm, đáy mắt anh không một tia gợn sóng.
“Không tiêm?” Đào Mục Chi hỏi.
“Không tiêm!” Lâm Tố đáp.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Tố, Đào Mục Chi không kiên trì nữa, anh thu lại ánh mắt. Sau khi Đào Mục Chi thu lại ánh mắt, nhịp tim rối loạn của Lâm Tố nhận được sự bình ổn ngắn ngủi, rất nhanh Đào Mục Chi lại nói.
“Nếu như tạm thời cô không tính khỏe, tôi cần đệm giường.” Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: “...”
Cái gì là tạm thời không định khỏe? Bệnh này khỏe lại hay không cô quyết là được chắc? Lâm Tố vừa phàn nàn câu trước, lại kịp phản ứng với câu sau.
“Đệm… Đệm giường?”
Lâm Tố không biết cô không đi tiêm sao lại có liên quan đến đệm giường. Mà đối với sự ngạc nhiên của cô, vẻ mặt Đào Mục Chi như thường.
“Nếu như không đi tiêm, chỉ có thể tiếp tục dùng cách thức điều trị hiện tại. Hiệu quả của cách thức điều trị này quá chậm, tôi có thể còn phải ở lại nhà cô mấy ngày. Tôi không thể cứ ngủ mãi ở sofa được, không tốt cho eo.”
Lâm Tố: “...”
Ngủ ở trên sofa sao lại không tốt cho eo? Hơn nữa eo anh tốt để muốn làm gì?
Nhà Lâm Tố tuy điều kiện đơn sơ, nhưng trong căn phòng ngủ phụ sát vách phòng Lâm Tố, có một chiếc giường song cũng chỉ có một chiếc giường thôi. Đào Mục Chi muốn mua đệm giường, anh ngủ ở phòng ngủ phụ, tiến dần từng bước.
Lâm Tố: “Không được!”
Nhận được câu trả lời của Lâm Tố, Đào Mục Chi lại bình tĩnh nhìn về phía cô.
Điều này đối với Lâm Tố mà nói quả thật có chút khó khăn.
Hiện tại mặc dù Lâm Tố nhìn không khác người bình thường, nhưng thật ra tình trạng tâm lý so với người bình thường không phải là quá giống nhau. Cô có cách sống đặc biệt của riêng mình, cô chán ghét thay đổi, chán ghét trong lãnh thổ của bản thân có đồ vật mới đặt vào, cho dù chỉ là một cái đệm giường.
Hai năm trước cô chuyển đến căn nhà này, đã ở đây hai năm rồi, tất cả bố cục đều đã quen thuộc. Nếu như thêm vào một cái đệm giường, vậy sẽ giống như thả một cục đá trên ngực cô vậy, cô nghĩ đến bèn nghiến răng một cái.
Cô không đáp ứng yêu cầu này.
Đào Mục Chi cũng không ép buộc cô đáp ứng yêu cầu này, sau khi Lâm Tố từ chối, Đào Mục Chi nói: “Vậy mấy ngày này theo thường lệ tôi đến chăm sóc cô, chờ cô uống thuốc xong, tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi.”
Lâm Tố: “...”
Giống như đệm giường, Đào Mục Chi cũng thuộc loại kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của cô. Nhưng mà Đào Mục Chi không giống đệm giường, đệm giường tiến vào nhà của cô sẽ khiến cô khó chịu, Đào Mục Chi rời khỏi nhà của cô cũng sẽ khiến cô khó chịu.
“Cũng không được.” Lâm Tố nói.
Đào Mục Chi: “...”
Sau khi cô lại từ chối tiếp, Đào Mục Chi dứt khoát buông đũa xuống, bình tĩnh nhìn về phía cô.
Lâm Tố: “...”
Cô cũng cảm thấy bản thân thuộc kiểu có hơi khó hầu hạ.
Đào Mục Chi nhắc đến việc đi tiêm cho cô, để cô mau khỏe lên, cô không vui. Đào Mục Chi lùi một bước yêu cầu việc khác, bảo cô mua cho anh đệm giường bảo vệ eo, cô từ chối. Bây giờ Đào Mục Chi nói sau khi chăm sóc cô xong, về nhà ngủ, cô cũng từ chối.
Bỗng chốc Lâm Tố không biết nên làm sao bây giờ.
Ba phương án ở trong đầu cô va chạm lượn vòng vòng, lông mày Lâm Tố nhíu lại, cô cúi đầu nhìn bánh rán rau củ trong đĩa, tức giận nói.
“Mua mua mua, không phải chỉ là đệm giường thôi sao? Tôi mua cho anh còn không được hả? Tôi cũng không phải không có tiền, tôi cũng không phải không mua nổi.”
Lâm Tố nói xong, ánh mắt Đào Mục Chi khẽ động nhìn cô.
Chủ ý của Đào Mục Chi cũng chỉ muốn thông qua cách này, vạch trần trò vặt của cô. Mà anh không ngờ tới chính là, Lâm Tố lại không để ý sự khó chịu của bản thân mà đồng ý đề nghị của anh.
Nhịp tim của Đào Mục Chi gõ một cái trên lồng ngực, máu nóng nhuộm đầy thân thể anh.
Sau khi Lâm Tố tức giận nhận lời mua đệm giường cho anh, thì cúi đầu tiếp tục gặm bánh. Đào Mục Chi nhìn qua cô, hồi lâu không nhúc nhích. Chờ dư vị của cảm giác này qua đi, anh khẽ mím môi, nói.
“Cảm ơn.”
Lâm Tố: “...”
Đừng khách sáo đừng khách sáo! Phiền chết, tôi mua đệm giường cho nhà tôi anh cảm ơn con khỉ ấy!
Mặc dù đáp ứng yêu cầu của Đào Mục Chi, nhưng Lâm Tố cũng không vui vẻ gì, ngược lại có hơi khó chịu. Cô còn đang làm công tác chuẩn bị tâm lý nghênh đón một chiếc đệm giường mới vào nhà.
Cô cầm đũa gắp miếng bánh rán rau củ, vừa gặm vừa cau mày ngẩn ngơ.
Đào Mục Chi nhìn lông mày cô nhíu lên, anh cầm đũa lên, tiếp tục ăn sáng nói: “Cho dù là bảo mẫu, bà chủ cũng cần đáp ứng nhu cầu hợp lý của họ. Điều này đại diện cho việc cô rất thiện lương.”
Lâm Tố đang gặm bánh quay đầu qua: “...”
Thật sao?
Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, không biết vì sao, sau khi anh nói xong lời này, cảm giác khó chịu và bối rối khi trong nhà có thêm những đồ vật khác giống như bị câu nói này áp chế xuống vậy.
Đúng thế. Bây giờ Đào Mục Chi đang chăm sóc cô, anh quả thực giống bảo mẫu. Mà cho dù là bảo mẫu, nào có mỗi ngày đều ngủ ghế sofa? Cho nên anh muốn ngủ giường, yêu cầu này rất hợp lý, cô mua đệm giường cho anh hành động này rất thiện lương.
Lâm Tố lại có khẩu vị.
Lông mày cô cử động, giãn ra. Nhưng cô không muốn để cho Đào Mục Chi cảm thấy cô bởi vì câu nói của anh mới vui vẻ, Lâm Tố lại cau mày lại.
“Hừ.” Biểu cảm của Lâm Tố một lần nữa trở nên sinh động, sau khi cô hừ Đào Mục Chi xong, cúi đầu tiếp tục vui vẻ gặm bánh.
Cảm xúc của Lâm Tố rực rỡ trở lại, sau khi Đào Mục Chi nhìn cô một lát, cũng tiếp tục ăn sáng.
-
Chuyện mua đệm giường cứ quyết định như vậy.
Đào Mục Chi phải đi làm, chuyện mua đệm giường rơi trên vai của Lâm Tố. Thật ra chuyện này vốn cũng nên là cô làm, mặc dù đệm giường là Đào Mục Chi dùng, nhưng rốt cuộc cũng là đồ dùng trong nhà của cô.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Đào Mục Chi đi làm, Lâm Tố thì