Chương 8: Bế tôi.
Lần khám và điều trị trước Lâm Tố đến muộn, Đào Mục Chi sắp xếp cho cô vào buổi chiều thứ ba. 4 giờ chiều, Lâm Tố như cô nói, ngoan ngoãn đúng giờ đến phòng khám.
Khí sắc của Lâm Tố hôm nay nhìn qua đã khá hơn nhiều so với lần đầu tiên, lúc cô vào cửa, nhìn thấy Đào Mục Chi đầu tiên là cười một tiếng. Trong nụ cười của cô, Đào Mục Chi thu hồi lại ánh mắt, nói: “Ngồi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tố đưa đơn đăng ký cho anh, ngồi trước mặt anh.
Từ lúc bắt đầu chống đối, đến bây giờ chủ động khám và điều trị, Lâm Tố tiến bộ rất nhiều. Đào Mục Chị liếc nhìn hồ sơ của cô, tiến quân thần tốc, bắt đầu khám và điều trị của ngày hôm nay.
“Gần đây trạng thái thế nào?” Đào Mục Chi hỏi.
“Anh nói là sau khi trải qua khám và điều trị với anh sao?” Lâm Tố cười hỏi một câu, sau đó gật đầu nói: “Tôi cảm thấy rất tốt.”
“Cụ thể thế nào? Bệnh trạng lúc trước có thuyên giảm không?” Đào Mục Chi hỏi.
Lâm Tố nói: “Không phải anh đều biết sao.”
Đào Mục Chi liếc mắt nhìn cô, Lâm Tố nói: “Hôm qua chúng ta cùng ăn cơm đó, anh có nhìn thấy tôi cảm nhận được tôi ăn ngon hơn nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ăn rất ngon, Đào Mục Chi không ăn miếng nào, đói bụng bắt xe trở về.
Lâm Tố nói xong, nụ cười càng xinh đẹp hơn ban nãy.
Đào Mục Chi quan sát sắc mặt của cô, so sánh, cô không có tâm tư chống đối nữa. Nhưng người mắc bệnh tâm thần thường rất giỏi che giấu, hoặc là dưới biểu hiện thế này, không biết Lâm Tố cất giấu tâm nhãn gì.
Đào Mục Chi không đọ sức với cô, chỉ cúi đầu, tiếp tục khám và điều trị: “Tôi từng hỏi người đại diện của cô, cậu ấy nói tình hình này của cô là bắt đầu từ hai năm trước. Hai năm trước, cô mất tích một khoảng thời gian, lúc trở lại đã là dáng vẻ như hiện giờ. Hai năm trước xảy ra chuyện gì, cô có thể nói tôi nghe một chút không?”
Đào Mục Chi nói xong, ngước mắt nhìn về phía Lâm Tố.
Mà Lâm Tố vốn đang tràn ngập ý cười, biểu cảm trên mặt giống như túi nilon bị siết chặt, cuộn tròn, thu nhỏ, cuối cùng là biến mất.
Bởi vì chủ đề này, phòng khám rơi vào yên tĩnh. Lần yên tĩnh này còn nhẹ hơn với lần trước, giống như không nghe được tiếng hít thở của Lâm Tố.
Từng ngụm dưỡng khí ở trong cơ thể cô, nương theo dòng chảy của mạch máu chuyển đổi thành khí CO2, Lâm Tố giống như bị đắm mình vào trong biển sâu, quên mất hô hấp.
Hàm răng của cô đang run rẩy, nhưng môi cô đã che giấu đi động tác này. Đào Mục Chi trước mặt bình tinh như cũ, cô với anh mà nói không có bất kỳ thay đổi nào, là bệnh nhân, càng giống như là một vật thể đã bị hỏng.
“Tôi có hơi buồn ngủ rồi.” Lâm Tố nói.
Lâm Tố nói xong, ánh mắt bình tĩnh của Đào Mục Chi khẽ động một chút: “Vì sao? Tối qua không ngủ ngon…”
“Chỗ này của anh có nơi để nghỉ ngơi không?” Lâm Tố hỏi.
Cô giống như kéo mình ra từ trong vũng bùn, rửa sạch sẽ bùn lầy trên người xong, lại là dáng vẻ chói lọi. Không đợi Đào Mục Chi trả lời, Lâm Tố từ chỗ ngồi đứng lên, đã đi quan sát phòng khám.
Phòng khám đơn giản lại sơ sài, ngoại trừ hai cái ghế, một cái bàn ra, cửa sổ sau lưng Đào Mục Chi, còn có một không gian được rèm cửa dùng một lần màu xanh lam ngăn lại.
“Bác sĩ mấy người không phải đều sẽ thôi miên sao? Hẳn là có chỗ có thể nằm được chứ?” Lâm Tố nói xong, giơ tay kéo rèm ra, bên trong quả nhiên đặt một chiếc ghế nằm.
Nhìn thấy ghế nằm, ánh mắt Lâm Tố chuyển động, sau khi ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Đào Mục Chi, trực tiếp nằm lên trên.
“Thoải mái.” Lâm Tố đánh giá ghế nằm một câu.
Giữa lúc cô tự quyết định đã hoàn thành công tác chuẩn bị vào giấc ngủ, Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố nằm trên ghế đã nhắm mắt, nhắc nhở: “Nơi này là phòng khám, nếu như cô Lâm buồn ngủ, có thể trở về nhà, hoặc là về xe.”
“Ngài biết đấy, tôi ngủ rất ít, hơn nữa chìm vào giấc ngủ rất khó khăn.” Lúc Đào Mục Chi nói xong lời này, Lâm Tố nằm trên ghế năm mở mắt ra nhìn về phía anh.
“Tôi rất khóc buồn ngủ. Nếu như có rồi, không lập tức chìm vào giấc ngủ, cơn buồn ngủ chẳng mấy chốc sẽ không còn, chớp mắt cái là qua.” Lâm Tố nói, “Ngài biết đấy, mỗi ngày tôi đều ngủ rất ít, chỉ khoảng 2 tiếng đồng hồ. Lên cơn buồn ngủ rồi, tôi phải nắm chắc mới được.”
Nói xong, Lâm Tố nhìn về phía Đào Mục Chi, trong ánh mắt của nàng mang theo chút khát vọng và cầu xin, trong đôi mắt hồ ly mức độ cảm xúc thế này có thể lây nhiễm cho người khác được phóng đại cực hạn.
“Bởi vì quá ít thấy, cho nên tôi rất trân quý. Tôi không muốn rời đi, sau khi rời đi rồi, tôi sẽ không ngủ được, ngài không biết người mất ngủ cuộc sống mỗi ngày đều đau khổ thế nào đâu.” Lâm Tố nói, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ cùng thất vọng.
Sau khi thất vọng qua đi, biểu cảm trong ánh mắt Lâm Tố đổi lại, cô vui vẻ nhìn về phía Đào Mục Chi, nói: “Tôi ngủ ở chỗ này là được rồi ~ Cảm ơn bác sĩ Đào. Tôi đi ngủ âm thanh rất nhỏ, sẽ không quấy rầy anh khám và điều trị người kế tiếp đâu.”
Nói xong, Lâm Tố mỉm cười với Đào Mục Chi rồi giơ tay kéo rèm.
Đào Mục Chi: “...”
Sau khi Lâm Tố kéo rèm, Đào Mục Chi cũng chưa từ bỏ, anh kéo rèm ra một lần nữa, trên ghế nằm, mắt Lâm Tố đã nhắm không còn mở nữa.
Cô giống như trong một giây đã ngủ mất rồi.
Tiếng cô ngủ quả thực rất nhỏ, thậm chí Đào Mục Chi còn không thế thấy tiếng hít thở của cô. Thân thể cô mảnh khảnh gầy yếu cuộn mình trên ghế nằm, khuôn mặt đẹp đẽ vùi ở một góc ghế nằm, chỉ lộ ra nửa dung mạo.
Nửa gương mặt dưới mái tóc dày của cô, nổi bật nước da càng thêm trắng nõn. Xúc cảm đụng độ sắc thái này mang đến cho người ta một chút cảm giác dịu dàng tĩnh lặng, giống như một bức tranh sơn dầu vừa mới vẽ xong còn chưa hong khô.
Đào Mục Chi kéo rèm ra, đứng bên ghế nằm nhìn chốc lát. Cuối cùng, anh không mở miệng, một lần nữa kéo rèm lại.
-
Bệnh nhân tiếp theo của Đào Mục Chi gần như đều đến là kê thuốc hoặc là hỏi thăm tình hình bệnh đơn giản, ngược lại cũng không có gì riêng tư sợ bị Lâm Tố nghe được. Nhưng lúc bệnh nhân đến, Đào Mục Chi đều sẽ thông báo cho bệnh nhân hiện tại trong phòng khám của anh còn có một bệnh nhân khác, được bệnh nhân nói là không để ý, anh cũng không gọi Lâm Tố rời đi.
Mở đơn khám bệnh kết thúc, đã 5 rưỡi chiều, Đào Mục Chi đứng lên rời khỏi bàn làm việc.
Đứng cạnh giá treo quần áo, Đào Mục Chi cởi cúc áo đồng phục bác sĩ. Lúc đang cởi cúc áo, rèm màu lam chuyển động hai lần, động tác cởi quần áo của Đào Mục Chi dừng lại, kéo rèm ra, Lâm Tố xuất hiện ở trước mắt anh.
Cả ngày khám bệnh kê đơn, đối mặt đều là cả phòng khám đơn giản đến có chút sơ sài. Dưới sự đơn giản mà sơ sài, đột nhiên xuất hiện Lâm Tố, nhất thời cũng có chút cảm giác rực rỡ nơi ruộng đồng, gấm hoa tươi đẹp.
Cô ngồi trên ghế nằm đơn giản sơ sài, giống như một chú nai con tỉnh ngủ, ngước mắt nhìn về phía anh, hai con ngươi vốn giảo hoạt sáng ngời được bao phủ một lớp mông lưng nhàn nhạt, mang theo chút hồn nhiên.
“Anh làm việc xong rồi hả?” Lâm Tố không ngờ tới mình lại thật sự ngủ thiếp đi thật, giống như người sợ ma quỷ, ngủ ở trong miếu đặc biệt an tâm vậy. Cô là một người bệnh tâm thần, ngủ ở trong phòng khám của bác sĩ tâm lý, cũng ngủ đến cực kỳ ngon.
Đã rất lâu rồi cô không có chất lượng giấc ngủ cao như thế, giấc ngủ thế này khiến tâm tình cô vui vẻ, ngay cả cảm nhận của thân thể cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
“Tôi đói rồi.”
Sau hỏi Đào Mục Chi xong, cô ngửa đầu nhìn về phía anh, cười nói một câu.
Cô nói xong, giữa lúc Đào Mục Chi đang chưa có ý thức gì, thở dài thườn