Buổi chiều Thư Sướng lái xe đưa Thư Tổ Khang và Vu Phân đến hiệu thuốc
mua mấy loại thuốc thường dùng khi đi du lịch, sau đó mới đến Phòng dân
chính. Cô nói với bố mẹ là đến tòa soạn báo để lấy một số tài liệu,
không hề nhắc gì tới chuyện li hôn, cô không muốn làm bố mẹ mất vui. Đợi đến lúc bố mẹ đi du lịch về, nhân lúc tâm tình hai người đang vui vẻ,
cô sẽ nói với họ toàn bộ mọi chuyện.
Cũng may Dương Phàm thật sự không hề nuốt lời, anh ta đang đứng dưới gốc cây nhãn trước tòa nhà Phòng dân chính hút khói nhả mây.
Trước kia mỗi khi viết giấy tờ thỉnh thoảng anh ta cũng hút vài điếu
thuốc, Thư Sướng nói nếu hút thuốc thì sẽ không được hôn cô, vì vậy anh
ta cũng cai thuốc luôn.
Bây giờ anh ta không cần cố kỵ gì nữa.
"Tới rồi à!" Nhìn thấy Thư Sướng, Dương Phàm dụi điếu thuốc rồi ném vào trong bồn hoa.
Thư Sướng lặng lẽ gật gật đầu rồi cầm túi xách cùng anh ta đi vào.
Lần này nhân viên phụ trách làm thủ tục là một cô gái trẻ.
Quá trình làm thủ tục li hôn rất đơn giản, cô gái nhận chứng minh thư
của hai người, xem xét giấy đăng kí kết hôn và giấy thỏa thuận li hôn,
thủ thỉ hỏi Thư Sướng, "Cô không cần thứ gì thật à?"
Cái gọi là tài sản chung của hai người chẳng qua chỉ là căn hộ chung cư chưa hoàn thiện đứng tên Dương Phàm mà thôi.
"Ờ!" Thư Sướng cười cười.
Cô gái liền cộp dấu lên tờ giấy đăng kí kết hôn, phát cho mỗi người một
tờ chứng nhận li hôn. Cả quá trình không vượt quá hai mươi phút.
Làm thủ tục xong đi ra, Thư Sướng cảm thấy cả người thoải mái như một
con chim được ra khỏi lồng sắt, gần như cô có thể bay lên. Cô đứng trên
bãi cỏ ven đường nhìn lên trời, nheo nheo mắt, qua khe hở giữa hai hàng
lông mi có thể nhìn thấy mây trắng lững lờ trôi trên không trung.
Lên xe, Thư Sướng nghĩ không biết có nên ăn mừng việc giành lại được tự
do hay không. Đóng cửa xe lại, cô nhìn thoáng qua Dương Phàm đang đứng
cách đó không xa. Dương Phàm đang nhìn về phía này với sắc mặt lạnh
lùng, chắc là đang nhìn nơi nào đó ở phía sau cô.
Thư Sướng không suy nghĩ nhiều mà lập tức khởi động xe chạy ra khỏi tầm
mắt anh ta. Đến lúc không còn nhìn thấy anh ta nữa, nước mắt mới từ từ
chảy ra từ khóe mắt cô.
Khi một người phụ nữ sẵn lòng trói buộc cuộc đời mình với một người đàn
ông bằng thủ tục pháp luật thì ước mơ của cô ấy chính là sinh con đẻ cái cho anh ta, hai người ân ân ái ái đến đầu bạc răng long, sẽ có giận
dỗi, có cãi vã, có hiểu lầm, có rơi lệ, nhưng cô ấy nhất định sẽ không
nghĩ đến việc có một ngày cô ấy sẽ rời xa anh ta.
Li hôn vĩnh viễn là chuyện cực chẳng đã nhất trong những chuyện cực chẳng đã.
Cô chỉ gọi điện thoại cho Thắng Nam, nói với Thắng Nam cô và Dương Phàm đã triệt để chấm dứt rồi.
Thắng Nam đang trực ở nông trường lao động cải tạo, "Có cần tớ về nội
thành với bạn không? Chúng ta đến quán bar uống một trận thoải mái?"
"Thôi, lần trước uống say, mấy ngày hôm sau tớ vẫn ngơ ngẩn hết cả
người. Từ điểm cuối trở lại điểm đầu, đây không phải chuyện đáng vui vẻ
gì". Cô nói ra vẻ thoải mái.
"Được rồi, đợi hôm nào tớ về nội thành thì chúng ta gặp nhau sau".
Về đến nhà, Thư Tổ Khang và Vu Phân còn chưa về, cô lục cơm nguội từ
trưa ăn tạm, bật máy tính, lên mạng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng
có tiêu đề Vợ của người lữ hành thời gian.
Nhân vật nam chính có vóc người hoàn hảo, ánh mắt u sầu, bị mắc một loại bệnh kì lạ, đó là thỉnh thoảng lại xuyên qua thời gian đến một thời
điểm trước đó. Anh ta có thể nhìn thấy vợ mình từ khi còn là một cô nữ
sinh nho nhỏ, cùng ngồi trên cỏ tán gẫu với cô, cùng ăn bánh ngọt, nói
với cô sau khi lớn lên cô sẽ yêu một người đàn ông như thế nào. Nhưng
làm vợ anh ta, bất cứ lúc nào cô cũng phải chuẩn bị cho việc mất anh ta.
Yêu một người đàn ông không biết sẽ dừng lại bao lâu trong cuộc đời mình, đó là cảm giác bất đắc dĩ đến mức nào?
Mặc dù là bất đắc dĩ nhưng họ vẫn yêu nhau, sinh được một cô con gái. Cuối cùng anh ta vẫn biến mất khỏi cuộc đời cô.
Xem đến giữa phim Thư Sướng đã bắt đầu khóc, khóc nức nở, khăn giấy ném đầy mặt bàn.
Thư Tổ Khang và Vu Phân về, giật nảy mình khi thấy cô nức nở khóc.
"Sao vẫn không khác gì trẻ con thế?" Vu Phân cau mày, "Xướng Xướng,
trong thời gian bố mẹ không ở nhà thì con đến ở nhờ bên nhà Dương Phàm
đi!"
Thư Sướng dạ một tiếng, tắt máy tính rồi mang quần áo ngủ vào nhà tắm.
Kì thực không phải bộ phim này cảm động đến thế mà vì cô cần một lí do
để có thể thoải mái khóc lóc. Từ nay về sau, Dương Phàm là Dương Phàm,
cô là cô, thật sự trở thành hai người lạ không hề có quan hệ gì với
nhau.
Không phải không thổn thức.
Tình cảm ba năm đã trôi theo dòng nước.
Hơi nước trên chiếc gương trong phòng tắm tan dần, trong gương, cô thấy khóe môi mình nhếch lên đau khổ.
Đến lúc gần khô tóc, đột nhiên Thư Sướng nhận được điện thoại của Thôi Kiện.
"Tôi đang ở quán đồ nướng bên cạnh tòa soạn, đến đây cùng ăn tối đi". Thôi Kiện nói.
Thư Sướng hơi băn khoăn, một năm rưỡi đi theo phía sau Thôi Kiện, ông ta không tỏ ra lạnh nhạt nhưng cũng không hề nhiệt tình với cô, cô hỏi gì
ông ta cũng trả lời nhưng lại không bao giờ chủ động dạy cô điều gì. Để
cảm ơn ông ta, Thư Sướng mua cho ông ta một cái cà vạt, ông ta nhận, mấy hôm sau lại cho Thư Sướng một hộp sô cô la nhập khẩu từ Italy. Sau đó
Thư Sướng không dám có hành động gì tương tự. Đi phỏng vấn về muộn, hai
người đến quán cơm ăn tạm, Thư Sướng giành trả tiền nhưng bao giờ Thôi
Kiện cũng ngăn lại, "Đến khi nào lương cô cao hơn tôi thì để cô trả
tiền".
Xét về tổng thể thì Thôi Kiện là một người đàn ông không tồi.
Người đàn ông không tồi này đã bước sang tuổi bốn mươi từ hai năm trước
rồi nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn. Trong tòa soạn có một biên tập lâu
năm từng bí mật nói với Thư Sướng, khi còn trẻ Thôi Kiện thích Tạ Lâm,
hai người cũng yêu nhau một dạo, sau đó đột nhiên trở mặt thành thù.
Điều này thì Thư Sướng cũng có thể cảm nhận được, Thôi Kiện chưa bao giờ nhắc tới tên Tạ Lâm, có đi qua trước mặt Tạ Lâm thì ông ta cũng coi chị ta như không khí. Còn Tạ Lâm lần nào nói đến ông ta cũng bĩu môi khinh
thường, "Cái gã bất lực đó cả đời cũng chỉ vậy thôi".
Thư Sướng cho rằng lời này của Tạ Lâm thuộc về loại nói một đằng nghĩ
một nẻo điển hình. Nếu đã rất khinh bỉ một người thì đương nhiên cũng
không bao giờ quan tâm làm gì, nhưng mỗi lúc gặp cô Tạ Lâm đều hỏi "Lão
sư phụ hèn nhát của em dạo này không làm chuyện ngu xuẩn gì chứ?", cũng
không biết là vô tình hay cố ý.
Về lí thuyết, một người phụ nữ từng trải và sành sỏi như Tạ Lâm sẽ không thể làm bạn một người vừa mới bước chân vào xã hội như Thư Sướng. Thư
Sướng cho rằng hiện nay mình và Tạ Lâm có thể hữu nghị như vậy là vì sư
phụ cô là Thôi Kiện.
Nửa tiếng sau Thư Sướng đến quán đồ nướng, Thôi Kiện đã gọi thịt bò, tôm he và một món hơi xa xỉ là đuôi bò hầm. Món này gồm đuôi bò hầm với táo đỏ, hạt dẻ và hạt thông, thật sự là thơm nức mũi, đương nhiên giá cả
cũng không hề rẻ chút nào. Thôi Kiện còn gọi một chai sa kê, mùi rượu
lại cũng thơm nức mũi.
Thư Sướng ngồi xuống, quả thực là được chiều mà sợ, "Thế này thì tốn kém quá thầy ạ!"
Thôi Kiện thở dài, giơ chén rượu nhỏ bằng gốm tráng men trắng lên, hai
người chạm chén một chút nhưng Thư Sướng không uống, "Có phải thầy mới
được thưởng không?"
"Cái con bé này, nhất định phải có việc mới đi uống rượu được à? Đừng
nói chuyện nữa, uống đi, rượu này không nặng, không sao đâu". Thôi Kiện
đẩy tay cô đưa chén rượu của cô đến bên miệng.
Thư Sướng ngửa đầu uống hết, sau đó cau mày, nhăn mũi. Cô không quen
uống rượu sa kê, vội vàng gắp một miếng thịt để làm dịu cảm giác cay rát trong miệng.
Thấy cô như vậy, Thôi Kiện bật cười ha ha.
"Đã hơn mười năm tôi không cảm cúm, lần này cảm lạnh phải nằm cả tuần,
toàn thân như lột một lớp da. Ôi, lần này ốm cũng không biết anh trai cô gặp chuyện bất ngờ, vì vậy còn không gọi điện thoại được cho cô, mong
cô đừng trách!" Thôi Kiện gắp mấy miếng đuôi bò cho Thư Sướng.
"Sao lại trách thầy được, em biết thầy có việc mà. Ơ, thầy nghe ai nói mà biết anh trai em gặp chuyện vậy?"
Khóe miệng Thôi Kiện hơi giật giật mất tự nhiên.
"Là Tạ Lâm nói với thầy à?"
"Đừng nhắc tới người đàn bà ai cũng có thể làm chồng đó trước mặt tôi".
Thôi Kiện nghiến răng
nghiến lợi hừ một tiếng, "Không có cô ta, tôi vẫn
sống rất thoải mái, không, còn thoải mái hơn cả trước kia. Tìm đại một
người phụ nữ nào cũng đều tốt hơn cô ta cả trăm lần, ngàn lần".
Đang nói, đột nhiên Thôi Kiện vỗ ngực, "Đàn ông bốn mươi vẫn là một đóa
hoa, phụ nữ bốn mươi đã là hoa tàn, là bã đậu. Suốt ngày bợ đỡ mấy lão
già, mê hoặc bọn nhóc con không hiểu chuyện, cả đời này cô ta cũng không thể tìm được người đàn ông nào tốt hơn tôi. Mẹ nó, đúng là bực mình!"
Ông ta cầm chén rượu lên uống cạn, lại rót đầy một chén, lại ngửa cổ uống cạn.
Thư Sướng im lặng nhìn Thôi Kiện, trong lòng sư phụ thật sự vẫn có Tạ Lâm, nếu không cần gì phải nặng lời như thế?
Năm đó sư phụ cũng là một hạt giống si tình, không biết cơn mưa nào đã làm hạt giống này úng chết?
"Uống rượu, ăn thịt, đừng nhắc đến người phụ nữ làm người ta ăn uống mất ngon đó nữa. Thư Sướng, cô nói xem tôi là một người thế nào?"
"Thầy rất tốt, kinh nghiệm làm việc phong phú, tính tình phúc hậu, sống hòa đồng với các đồng nghiệp".
“Trong giấc mơ của cô gái nào cũng có một con ngựa trắng, nhưng khi mở
mắt ra lại phát hiện cả thế giới đều toàn lừa xám. Sau khi chán nản cũng chỉ có thể chọn tạm một con lừa khỏe mạnh trong đàn lừa. Sư phụ cô
chính là loại lừa này, đói không chết, khổ không chết, có nhà cửa, có xe hơi. Nhưng lừa cũng có ước mơ đúng không?"
Thư Sướng gật đầu.
"Cho nên không được kết hôn chỉ vì kết hôn, muốn kết hôn phải tìm một
người mình thích". Uống hết nửa chai sa kê, Thôi Kiện bắt đầu nói nhiều, vẻ mặt rất phấn chấn nhưng lời nói lại không rõ ràng lắm.
Thư Sướng ăn thịt bò, cảm thấy hình như hôm nay sư phụ có chuyện kích động gì đó.
"Thư Sướng, lời này cô cũng phải nhớ kĩ: Đừng quá thực tế đến mức đánh
mất chính mình để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Cô cho tôi biết ấn tượng
của cô đối với Tổng biên tập như thế nào?"
Thư Sướng sửng sốt, suýt nữa bị sặc nước miếng.
"Tổng biên tập nghiêm khắc có thừa, mềm mỏng không đủ, có năng lực, có sức hấp dẫn". Cô trả lời rất đúng trọng tâm.
Thôi Kiện cười hê hê mấy tiếng, "Đúng, đây chính là phong độ của lãnh
đạo, chỉ có thể tán thưởng, không được đam mê. Thư Sướng, để có ngày hôm nay cô cũng phải rất vất vả. Tôi còn nhớ khi cô vừa theo tôi, đúng là
ngốc thật, ngay cả viết tốc kí đơn giản cũng không biết, câu hỏi nào
cũng rất trẻ con. Nhưng bây giờ ai dám nói cô ngốc? Cho nên nhất định
phải giữ được chính mình, không được chỉ nghỉ đến cái trước mắt. Chỉ cần vài năm nữa là cô có thể vượt xa sư phụ".
Thư Sướng mở to mắt nhìn sư phụ, cô không rõ trọng điểm vấn đề Thôi Kiện nêu ra là gì.
Thôi Kiện tặc lưỡi, "Nhất định bắt sư phụ phải nói toạc ra à? Sau này không được quá gần gũi với Tổng biên tập".
Thư Sướng càng không hiểu, khoảng cách giữa cô và Bùi Địch Văn đã thay đổi sao?
“Hoa Đông buổi chiều chỉ là một điểm dừng chân tạm thời của Tổng biên
tập, anh ta không thuộc về Tân Giang. Thế giới của anh ta rất lớn, lớn
đến mức chúng ta không thể tưởng tượng được. Thư Sướng, ngàn vạn lần
đừng làm chuyện điên rồ, bởi vì người bị thương sẽ là chính cô".
"Rốt cục ý thầy là gì? Thế giới của Tổng biên tập Bùi có quan hệ gì đến em à?" Thư Sướng không nhịn được chất vấn.
Thôi Kiện xua tay, "Tốt nhất là không có quan hệ gì, cô cứ làm phóng
viên, anh ta cứ làm... Ôi, cô đúng là ngốc thật, uống rượu đi!"
"A", Thư Sướng mấp máy môi, càng nghĩ cô càng không yên tâm, "Thưa thầy, có phải trong tòa soạn có người nói gì về em không?"
"Không có", Thôi Kiện lắc đầu liên tục, "Tôi... Đây là một lời nhắc nhở hữu nghị từ góc độ của một người thầy".
Thư Sướng chớp chớp mắt, hình như mình cũng không có gì để nói. Ngước
mắt lên thấy Thôi Kiện đã đỏ bừng mặt, cô nghĩ chắc là ông ta uống nhiều nên nói liên thiên.
Ăn xong đi ra, Thôi Kiện bước đi cũng loạng choạng, Thư Sướng không dám
để ông ta lái xe mà tự mình lái xe đưa ông ta về nhà. Nhìn ông ta bước
vào cửa, Thư Sướng nảy ra ý định gọi điện thoại cho Tạ Lâm.
“Gì thế? Lại muốn đến tá túc à?" Tạ Lâm hỏi.
"Không phải, vừa uống chút rượu với sư phụ, đang ngồi hóng gió, không biết tại sao lại nghĩ đến chị".
"Ông ta điên rồi à, dạo trước ông ta chảy máu dạ dày một trận, vậy mà
còn dám uống rượu?" Tạ Lâm như một thùng thuốc nổ, "Em đưa điện thoại
cho cái gã bất lực kia, nếu ông ta muốn chết thì không ai ngăn ông ta,
nhưng bây giờ chị đang bận, không có thời gian đến dự tang lễ ông ta
đâu".
"Em với sư phụ vừa về rồi, sư phụ tự lái xe về".
"Cái gì? Đầu óc em làm sao thế? Ông ta uống như vậy mà em lại để ông ta lái xe?"
"Em không ngăn được sư phụ".
"Được rồi, được rồi, không muốn nghe chuyện của ông ta nữa, thôi nhé!" Tạ Lâm giận dữ gác điện thoại.
Thư Sướng nhàn nhã nghiêng đầu dựa vào vô lăng, ung dung nhìn ra bên ngoài.
Mười lăm phút sau cô nhìn thấy chiếc xe Jeep đậm chất chơi của Tạ Lâm lao tới nhanh như chớp.
Cô mỉm cười, về nhà thôi, dành không gian rộng rãi cho đôi oan gia tha hồ giày vò!
Chiếc Chery lặng lẽ chạy vào đầu ngõ, một chiếc Mercedes Benz màu đen
ngược chiều lịch thiệp chuyển từ đèn pha sang đèn cốt lướt qua cạnh xe
Thư Sướng.
Đèn phòng ngủ trên tầng vẫn sáng, Thư Tổ Khang và Vu Phân ngày mai phải
dậy sớm đến sân bay nhưng tối nay lại hưng phấn không ngủ được.
Thư Sướng nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng khách, bật công tắc điện, đứng sững người nhìn ba chén trà trên bàn.
"Mẹ ơi, nhà mình vừa có khách à?" Cô đi lên cầu thang hỏi mẹ.
Vu Phân mở cửa ra, "Là Tổng giám đốc Ninh, anh ta mới từ Bắc Kinh về đã đến thăm chúng ta luôn".
"Đúng là thịnh tình". Thư Sướng nhíu mày nghi ngờ.
"Người ta khách sáo mà! Anh ta còn hỏi thăm con đấy!"
"Mẹ nói gì với anh ta?"
"Mẹ nói con làm ở tòa soạn báo, sắp sửa cưới chồng, nói chung là chuyện
phiếm ấy mà. Anh ta nói nghề chữa bỏng tổ truyền của bố con không thể để mai một như vậy được, nên mở một phòng khám chuyên nghiệp. Anh ta còn
khuyên mẹ đến công viên khiêu vũ hay luyện Yoga. Anh chàng Tổng giám đốc Ninh này đúng là không tồi, ăn nói lễ độ, tính tình nhã nhặn".
"Mẹ với bố đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai con đưa bố mẹ ra sân bay".
"Không cần, Trưởng phòng Phùng đã nói sẽ điều xe tới đón mà. Con ở nhà
nhớ ăn ngủ đầy đủ, trông nhà cẩn thận, chăm sóc bản thân tử tế, rảnh rỗi thì đến thăm Thần Thần".
Thư Sướng xoay người đi xuống cầu thang không nói nữa, trong đầu có hàng ngàn ý nghĩ, không lẽ dạo này vị Tổng giám đốc Ninh Trí đó hết việc để
làm?