Thời gian thanh toán chi phí của phòng tài vụ Hoa Đông buổi chiều cho
các bộ phận cũng khác nhau, Phòng pháp trị là từ ngày mười bốn đến ngày
mười sáu hàng tháng. Lần trước Thư Sướng đi công tác Quảng Đông vẫn còn
một khoản công tác phí chưa thanh toán, mặc dù tòa soạn có cho ứng trước nhưng chi tiêu bao giờ cũng phát sinh nhiều hơn kế hoạch, tự mình phải
bỏ ra không ít tiền. Sau đó cô lại nghỉ phép đúng thời gian thanh toán
của tháng trước.
Hôm nay là ngày mười lăm. Sáng sớm rời giường mua đồ ăn sáng, Thư Sướng
thở dài xem mấy tờ nhân dân tệ thoáng nhìn đã có thể đếm được là bao
nhiêu trong ví, cất máy tính xách tay rồi ngoan ngoãn đến tòa soạn báo
làm việc.
Ai dám khinh thường tiền bạc?
Bài phỏng vấn Triệu Khải cũng được lên báo hôm nay, nhân tiện cô cũng phải gửi cho anh ta một tờ báo.
Thư Sướng cố ý đi làm sớm hơn giờ quy định để đề phòng trường hợp Bùi
Địch Văn và Giám đốc tòa soạn lại dâng trào tâm huyết đến đứng chấm công trước cửa thang máy tầng một. Bây giờ càng ít gặp mặt Bùi Địch Văn càng tốt.
Vừa đến phòng làm việc, Thư Sướng đã nghe thấy hai tin tức không được
tốt lắm. Một là tối qua Tạ Lâm trượt chân ngã trong phòng vệ sinh, không gãy xương nhưng bị rách dây chằng mắt cá chân cần điều trị cố định cổ
chân, bây giờ chị ta đang nằm rên rỉ trong bệnh viện.
Phụ nữ độc thân, khi trong ví có tiền và không ốm đau bệnh tật thì muốn
phóng khoáng thế nào cũng được, nhưng chẳng may đau ốm thì lập tức sẽ
thấy rõ tình cảnh thê lương.
Thư Sướng gọi điện thoại tới hỏi thăm, giọng Tạ Lâm uể oải, nghẹn ngào, nghe rất đáng thương.
Thư Sướng hỏi han ân cần, khóe mắt khẽ liếc nhìn Thôi Kiện.
Thôi Kiện đang cắm cúi viết bài trước máy tính, vẻ mặt âm u, đốt thuốc hết điếu này tới điếu khác.
"Thầy ơi, thầy đã nghe nói chuyện Tạ Lâm bị thương chưa?" Thư Sướng đánh bạo hỏi.
Thôi Kiện không thèm nhìn lên, chỉ lạnh lùng gật đầu không nói gì.
Thư Sướng sờ sờ mũi không nói tiếp. Đời sống riêng tư của Tạ Lâm quá
phong phú, sư phụ cô lại là một người đàn ông nghiêm túc đâu ra đấy,
trong lòng nhất định có những cửa ải không thể vượt qua.
Thích một người là do trái tim quyết định, không thể khống chế được, nhưng có tiến tới hay không thì lại do lí trí làm chủ.
Một tin tức khác là Đàm Tiểu Khả chạy tới nói với Thư Sướng, hình như đã mấy đêm cô ta không ngủ, hai mắt hiện đầy tơ máu, môi khô khốc, gương
mặt không trang điểm xinh đẹp như mọi ngày. Không ngờ khi cô ta để mặt
mộc, nếu nhìn kĩ sẽ có thể thấy vài nếp nhăn mờ mờ ở đuôi mắt.
Tối qua Dương Phàm sốt cao, lên đến ba chín độ hai, cô ta đưa Dương Phàm đến bệnh viện truyền nước, cả đêm không ngủ.
Hôm qua là ngày hắc đạo hay ngày đen tối gì mà mọi chuyện đều xảy ra cùng lúc như vậy?
Thư Sướng không tỏ ra quá mức quan tâm, La Ngọc Cầm nấu ăn rất giỏi, Đàm Tiểu Khả dịu dàng như nước, Dương Phàm có ốm cũng rất thoải mái.
"Thư tỷ, lúc anh ấy sốt mê man cứ gọi tên chị mãi". Đàm Tiểu Khả trợn mắt nhìn cô hùng hổ dọa người, ánh mắt u oán và nghi ngờ.
"Đúng là anh ta sốt cao mê sảng thật". Thư Sướng không giải thích thêm, chỉ lạnh nhạt cau mày.
Đàm Tiểu Khả hơi thất vọng với vẻ hờ hững của Thư Sướng, chỉ ở lại Phòng pháp trị thêm một lát rồi đi về. Có một đoàn múa ba lê của Nga đến Tân
Giang biểu diễn, cô ta phải đến rạp hát phỏng vấn.
Thư Sướng đứng bên cửa sổ nhìn cây cối đã lốm đốm lá vàng. Mùa thu ở
thành phố này luôn rất ngắn, hình như mới mấy ngày trước vẫn còn nóng
hơn ba mươi độ mà sau vài ngày đã chuyển hẳn sang thu rồi.
Cô nghĩ không biết có phải mình quá bạc tình bạc nghĩa hay không? Có lẽ
nên lịch sự gửi một lẵng hoa đến hoặc gọi điện hỏi thăm anh ta?
Không, cô lắc đầu, cuộc sống hạnh phúc của Dương Phàm vừa mới mắt đầu, cô không đến quấy rầy chính là sự an ủi tốt nhất.
Khi không còn yêu thì cũng không còn hận, trong lòng chỉ có hờ hững thờ ơ.
Thư Sướng sắp xếp lại hóa đơn giao cho Trưởng phòng rồi đến tổ hiệu
đính, chắc giờ này tổ hiệu đính đang xem lại bản in thử số báo hôm nay.
Mấy sinh viên mới tuyển dụng sau mùa hè năm nay đều được điều đến tổ
hiệu đính, toàn bộ đều tốt nghiệp những trường danh tiếng nhưng không ai tỏ ra kiêu căng. Nhìn thấy Thư Sướng, họ chào hỏi rất lễ phép rồi đưa
cho cô một bản đã soát lỗi xong.
Thư Sướng lật xem trang pháp trị trước, bài phỏng vấn của mình được đặt ở vị trí nổi bật. Sau khi xem xong, cô lật sang các trang báo khác, đột
nhiên phát hiện trang doanh nghiệp có một bài phỏng vấn Ninh Trí.
Cô sửng sốt.
Không ngờ Ninh Trí lại là người Tân Giang, học cấp ba ở trường trung học số một thành phố Tân Giang, là bạn cùng trường của cô. Sau đó anh ta di cư tới Canada, sau khi tốt nghiệp đại học Vancouver, anh ta được một
công ty bảo hiểm Hồng Kông tuyển dụng. Một năm sau, anh ta đến Bắc Kinh
làm việc, cùng Tống Tư Viễn thành lập công ty bất động sản Trí Viễn, chỉ sau thời gian ba năm rất ngắn đã đạt đến quy mô như bây giờ.
Ninh Trí nói khi đi học anh ta rất thích đến bến phà đi phà, thích đến
quảng trường trung tâm thành phố thả diều. Anh ta còn nhớ ban đầu ở bờ
sông có một làng chài nhỏ, ở đó chỉ có những người đánh cá, sau đó để
xây cầu vượt sông, làng chài này đã được di dời ra ngoại thành, bây giờ
không tìm được dấu vết nào trước kia nữa.
Thư Sướng xem đi xem lại bài phỏng vấn này không dưới ba lần, điên rồi,
loại cảm giác giống như đã từng quen biết đó lại một lần nữa trào lên
như bọt nước.
Chẳng lẽ Ninh Trí là một cố nhân? Không thể, cô chưa già, chưa mất trí
nhớ, cho dù là chỉ gặp mặt vài lần cũng sẽ phải có ấn tượng. Cô nghĩ đi
nghĩ lại, gương mặt lạnh lùng của Ninh Trí chỉ cần nhìn thấy một lần thì muốn quên cũng khó.
Người nào đã sống vài năm ở Tân Giang cũng đều hay nói chuyện về bến
phà, quảng trường và làng chài. Cái gọi là cảm giác giống như đã từng
quen biết có thể là trên người cô và anh ta đều phát ra hơi thở của
người Tân Giang. Nhưng nhớ tới bụng dạ khó lường của anh ta, Thư Sướng
lập tức không thể sinh ra một tia thiện cảm nào với Ninh Trí.
Không buôn bán thì không gian trá, đúng là chân lí.
Quay lại phòng làm việc, Trưởng phòng đã phê duyệt xong tất cả hóa đơn
và chuyển tới ban tài vụ, kế toán viết chi phiếu rút tiền cho cô. Thư
Sướng là người trẻ nhất trong phòng, cô cầm chi phiếu đến ngân hàng rút
tiền mặt rồi mang về chia cho mọi người theo hoa đơn của từng người.
"Tuần này nguồn thu từ quảng cáo ít hơn rất nhiều, có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên tiếng Bùi Địch Văn vang lên ngoài hành lang.
Thư Sướng như một con mèo hoảng hốt, sống lưng cong lên căng thẳng, bàn
tay cầm tiền run lên, không kịp đếm tiền mà nhét thẳng vào trong túi
xách. Cô xoay người ngồi trước máy tính, làm bộ đang đọc tài liệu rất
nghiêm túc.
"Vốn có một triển lãm xe đặt quảng cáo nguyên trang mấy số liền nhưng
chúng ta đã kí hợp đồng với các khách hàng khác từ trước nên đành phải
từ chối. Một số khách hàng không vừa ý vì trang quảng cáo của chúng ta
đặt ở vị trí cuối cùng, có lúc độc giả đọc báo sẽ không lật đến trang
cuối nên quảng cáo không có nhiều hiệu quả, vì vậy..." Trưởng phòng
quảng cáo cười cầu tài, thấy sắc mặt Bùi Địch Văn càng ngày càng nghiêm
khắc, ông ta không dám nói tiếp nữa.
"Chẳng lẽ quảng cáo ở trang cuối là chuyện mới có à? Vì sao trước kia
không thấy nói gì đến những phản ứng này? Hợp đồng là chết, người là
sống. Gọi toàn bộ Phòng quảng cáo, Phòng phát hành và Phòng sắp chữ vào
phòng họp, mở hội nghị khẩn cấp, tôi phải xem xem vấn đề ở chỗ nào!"
"Vâng, tôi đi thông báo ngay bây giờ". Trưởng phòng quảng cáo đỏ bừng mặt, vâng vâng dạ dạ đáp lời.
Bùi Địch Văn lạnh mặt đi vào bên trong. Lúc qua Phòng pháp trị, anh dừng lại, Thư Sướng lén quay mặt nhìn ra ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, ánh
mắt hai người xoắn vào nhau như quẩy.
Không có tia lửa, chỉ có rét lạnh thấu xương.
"Tổng biên tập Bùi!" Mấy người trong Phòng pháp trị cùng đứng lên chào.
Thư Sướng kinh ngạc trợn mắt, hôm qua sao quả tạ cũng chiếu đến người Bùi Địch Văn à?
Trên gương mặt điển trai của anh có hai vết thương, dường như là cạo râu không cẩn thận cắt phạm. Ngoài ra, tay trái anh còn
quấn kín băng gạc.
"Tay anh..." Cô buột miệng hỏi.
"Sáng sớm đun nước bị bỏng". Bùi Địch Văn nói qua loa, gật đầu với mọi
người rồi quét ánh mắt qua chỗ Thư Sướng, ánh mắt không hề dừng lại ở
chỗ cô.
Không biết tại sao, cảm giác mất mát như một loại virus đột nhiên tấn
công Thư Sướng, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất chán nản, rất xót xa.
Bùi Địch Văn và Trưởng phòng pháp trị bàn bạc một số nội dung công việc, Trưởng phòng quảng cáo hấp tấp chạy tới thông báo toàn bộ nhân viên đã
đến phòng họp.
Bùi Địch Văn ờ một tiếng, xoay người cùng Trưởng phòng quảng cáo đi đến thang máy.
Thư Sướng mệt mỏi ngã ngồi xuống ghế.
Sau đó cả người cô như ngơ ngẩn, đầu óc bãi công không chịu vận chuyển,
cô đành phải làm công tác chuẩn bị cho các buổi phỏng vấn tiếp theo dựa
vào bản năng.
Hết giờ làm, mọi người trong văn phòng đều lục tục ra về, cô vẫn nằm gục xuống bàn máy tính không hề nhúc nhích.
Cô vốn định đến bệnh viện thăm Tạ Lâm nhưng chân cô lại đi đến văn phòng Tổng biên tập như không chịu khống chế.
Cô tự nói với mình, làm người phải biết tri ân, Bùi Địch Văn quan tâm
đến cô như vậy, nhận cô vào tòa soạn làm phóng viên, lúc nào cũng che
chở cô, bây giờ tay anh bị bỏng, cô phải đến hỏi thăm an ủi anh.
Ờ, coi như lấy lòng lãnh đạo, nịnh bợ lãnh đạo, sau này công việc sẽ dễ thở hơn.
Đứng trước văn phòng Tổng biên tập, rốt cục cô đã thuyết phục được chính mình, vẻ mặt không còn kì cục và mâu thuẫn nữa.
Mạc Tiếu bao giờ cũng về muộn, bình thường lúc này bà ta sẽ dọn dẹp lại
giấy tờ trong ngày, sau đó sắp xếp lịch làm việc ngày mai cho Bùi Địch
Văn.
"Thư Sướng, lâu lắm không gặp cháu". Nhìn thấy Thư Sướng, Mạc Tiếu tỏ ra rất bất ngờ, bà ta mở ngăn kéo thò tay vào lấy kẹo sữa.
"A, bây giờ cháu đã bỏ kẹo sữa, nha sĩ nói răng cháu sắp hết thuốc chữa
rồi", Thư Sướng cười cười chỉ cửa kính, "Tổng biên tập Bùi có trong đó
không?"
Mạc Tiếu hạ thấp âm lượng, ghé sát vào, hảo tâm nhắc nhở cô, "Hôm nay
tâm tình Tổng biên tập Bùi cực kì không tốt, nếu có việc gì thì cháu nên để ngày mai quay lại. Vừa rồi anh ta phát hỏa một trận ở phòng họp, cô
chưa từng thấy anh ta nổi giận như vậy bao giờ, đập bàn ầm ầm, đập đổ cả chén trà".
"Mùa thu trời hanh vật khô, con người cũng tự nhiên nóng tính. Trong đó không có ai khác chứ?"
"Không có, việc của cháu vội lắm à?"
"Hơi vội". Thư Sướng chột dạ hít một hơi, "Cô hỏi giúp cháu xem bây giờ cháu vào được không?"
Mạc Tiếu gật đầu đẩy cửa kính ra, Bùi Địch Văn ngẩng đầu nhìn ngay thấy Thư Sướng.
"Để cô ấy vào". Đôi mắt sáng của anh như một thước phim bị tạm dừng.
"Nói trọng điểm thôi, cố gắng đừng chọc giận anh ta". Mạc Tiếu khẽ dặn dò.
Thư Sướng vâng một tiếng rồi đi vào, Mạc Tiếu đóng cửa kính lại.
Bùi Địch Văn nhếch miệng nhìn Thư Sướng không nói một lời.
Thư Sướng xoa xoa hai tay, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, cô do dự một hồi như chịu cực hình rồi lấy dũng khí hỏi, "Tay anh..."
Trán Bùi Địch Văn nhăn lại, "Câu hỏi này anh đã trả lời rồi, anh không muốn nhắc lại. Em có việc gì không?"
Bị anh hỏi ngược lại như vậy, Thư Sướng sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Rất lâu sau cô mới tìm lại được mạch suy nghĩ.
"Nhà em... Nhiều đời nay gia đình em đều chuyên chữa bỏng, em cũng hơi
biết một chút. Nếu anh không bận thì đến nhà em, em bôi thuốc giúp
anh..." Trời ạ, cô há miệng, rốt cục cũng nói xong rồi.
"Không cần, lát nữa anh đến bệnh viện thay băng". Bùi Địch Văn lạnh nhạt từ chối, bàn tay phải lành lặn vẫn kí rất nhanh lên tập tài liệu trên
bàn.
Mặt Thư Sướng lập tức đỏ bừng, cảm thấy nịnh bợ không đúng lúc đúng chỗ
đúng người quả nhiên rất lố bịch, cô cười cười tự giễu, "Ờ, cũng đúng,
bệnh viện là cơ quan uy tín, em cùng lắm chỉ là lang vườn, đến bệnh viện là sáng suốt".
Cô xoay người đi ra ngoài, hai mắt rất căng, rất nóng.
"Em tìm mọi cách tránh mặt anh, bây giờ tại sao lại đến đây?" Sau lưng cô, Bùi Địch Văn lạnh lùng lên tiếng.
Thư Sướng dừng chân, cắn chặt răng không nói câu nào.
"Em không sợ anh hiểu lầm à?" Bùi Địch Văn từ phía sau bàn làm việc vòng ra đi tới trước mặt cô.
"Em thật có bản lãnh, chạy một mạch bốn ngày liền, vui vẻ thì nghe điện
thoại của anh, không vui là từ chối thẳng thừng. Có nghe điện thoại cũng chỉ nói đến công việc. Anh chưa bao giờ bị người khác ghét bỏ như vậy.
Anh luôn luôn không thích làm khó người khác, em làm như vậy anh cũng
hiểu rõ ý em, cho nên anh kiềm chế hành vi của mình, làm đúng chức
trách, làm một Tổng biên tập khiến em tôn trọng như em mong muốn".
"Em... hình như em sai rồi..." Mắt Thư Sướng lộ vẻ áy náy, cô nghĩ mình
nên đâm đầu chết quách cho xong, tưởng bở thật là mất mặt.
"Em không phải trẻ con, không thể nói một câu em sai rồi là xong được.
Anh không tin trước khi đến đây em không suy nghĩ kĩ càng!" Bùi Địch Văn khẽ cười, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Anh lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, đạo hạnh đương nhiên phải cao hơn rất nhiều.
"Em chỉ muốn giúp anh điều trị chỗ bỏng". Thư Sướng nhắm mắt, từ từ ngước mặt lên.
"Thế này có thể coi là một sự quan tâm không?"
Đồng nghiệp nên sống hữu hảo với nhau, đây có thể coi là một loại quan tâm, Thư Sướng muốn nói như vậy.
"Nếu là quan tâm thì đó là quan tâm của cấp dưới đối với cấp trên hay còn có ý nghĩa khác nữa?"
"Ngày mai em viết một báo cáo tỉ mỉ gửi anh sau". Không thể chịu nổi nữa, Thư Sướng tức giận gào thành tiếng.
Khóe miệng Bùi Địch Văn lộ ra nụ cười vui mừng, nụ cười này lập tức xua tan lớp khí lạnh bao quanh người anh.
Cửa kính mở ra, Mạc Tiếu nhìn Bùi Địch Văn và Thư Sướng cùng đi ra, vẻ
mặt Bùi Địch Văn đã trở nên dịu dàng, Thư Sướng cầm áo khoác và chiếc
cặp tài liệu của anh trên tay.
"Em đi xe chứ?"
"Vâng!"
"Vậy tốt, không cần bắt taxi, ngồi xe em luôn".
Bùi Địch Văn và Thư Sướng chào tạm biệt Mạc Tiếu, hai người sóng vai đi đến thang máy.
Mạc Tiếu nhìn bóng lưng hai người, hai hàng lông mày từ từ nhíu lại.