Bốn phía rất yên tĩnh, thỉnh thoảng một tiếng còi tàu thủy vang lên xa
xa, ngoài ra chỉ còn tiếng lá nho bị gió thổi kêu xào xạc.
Đã lâu rồi mới có cảm giác yên tĩnh thế này! Lâu đến mức Bùi Địch Văn cảm thấy không quá chân thực, anh ngủ không ngon lắm.
Anh sinh ra ở Provence, thành phố được coi là lãng mạn nhất nước Pháp.
Lối sống của người dân thành phố này đơn giản vô tư, thoải mái ung dung, thời tiết cũng cực kì thoải mái. Từ tháng bảy đến tháng tám, du khách
đổ về nườm nượp, không khí thoang thoảng mùi hoa oải hương , trăm dặm
vẫn thơm, mùi nhựa thông cũng góp thêm một mùi thơm khác biệt.
Bộ phim vang bóng một thời của đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam là “Lại
gặp một giấc mơ hoa” cũng từng đến Provence lấy ngoại cảnh.
Từ nhỏ anh đã thích yên bình, không thích chen chúc vào những nơi đông
người. Anh không có bất cứ hứng thú gì với lễ hội hoa oải hương mà vô số người háo hức, chỉ có liên hoan ca kịch Orange mới có thể khiến anh chú ý đôi chút.
Anh không cảm thấy Provence có gì lãng mạn, nó cũng không có bao nhiêu
khác biệt so với các thành phố khác trên thế giới. Cái gọi là du lịch
chẳng qua chỉ là đi từ một nơi buồn chán tới một nơi vô vị khác mà thôi.
Nhưng anh rất thích lối sống ở Provence.
Học hết cấp hai ở đây, anh được người nhà đón về Hồng Kông.
Hồng Kông, nơi mặt trời chói chang chiếu sáng hơn một nửa thời gian
trong năm, cả người lúc nào cũng ngập trong bụi bặm và mồ hôi, độ ẩm cao đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn, đã mưa là cả đất trời trắng xóa
một màu, những tòa cao ốc xếp san sát bên nhau, lúc nào con người cũng
có cảm giác chật chội như ở trong một lon cá sardine đóng hộp.
Từ lúc đặt chân đến Hồng Kông anh đã mắc chứng mất ngủ, cho dù có mệt mỏi rã rời cũng không thể lăn ra ngủ ngay được.
Anh lựa chọn đến Hoa Đông buổi chiều làm Tổng biên tập là vì nghe nói
Tân Giang là một thành phố nhỏ xinh đẹp, luôn luôn tĩnh lặng như vùng
Giang Nam bụi mưa lãng mạn, rất thích hợp cho một linh hồn uể oải nghỉ
ngơi.
Nhưng anh vẫn mất ngủ.
Thành phố nhỏ tĩnh mịch vẫn tràn ngập các loại yếu tố thời thượng, khắp
nơi đều là công trường xây dựng, đường phố đầy bụi bặm, không khí quyện
lẫn với khí thải xe hơi.
Anh không biết còn có thể tìm được một thiên đường yên lặng ở nơi nào?
Và cuối cùng anh đã tìm ra, hoàn toàn ngoài ý liệu.
Huống hồ lúc này anh cách Thư Sướng gần như vậy, chỉ có một bức tường.
Nằm xuống giường, anh nghe thấy cô mở nhạc, tiếng dép lê lạch cạch đi
tới đi lui trong phòng, tiếng mở ngăn kéo, cả tiếng gọi điện thoại cho
ai đó. Một hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng cô bấm công tắc tắt đèn. Nín
thở, dường như anh có thể nghe được cả tiếng thở của cô.
Bùi Địch Văn lại lật người.
Áo ngủ của Thư Thần hơi rộng, đã giặt nhiều lần nên chất vải rất mềm,
mặc rất thoải mái. Phòng này nhìn ra vườn, cửa sổ rất rộng, anh không
kéo rèm cửa sổ lại. Ánh trăng chiếu vào phòng qua cửa sổ, có thể nhìn
thấy mọi thứ trong phòng rất rõ ràng.
Thư Thần có vị trí rất quan trọng trong lòng Thư Sướng và bố mẹ cô, có
thể thấy rõ điều này qua cách bố trí trong phòng. Trước khi đi ngủ Thư
Sướng đã hỏi anh có cần chuyển sang một phòng khác hay không, nhà cô còn có một gian phòng ngủ dành riêng cho khách.
Trong căn phòng này chỗ nào cũng có dấu vết của Thư Thần, thông thường mọi người đều e ngại ngủ ở đây.
Nhưng anh không phải một người thông thường.
Anh thích Thư Thần, hâm mộ Thư Thần, hâm mộ cuộc sống hồn nhiên, đơn giản, vô lo vô nghĩ, được Thư Sướng yêu thương che chở.
Tiếc là Thư Thần đi quá sớm.
Bùi Địch Văn càng nghĩ càng không ngủ được, anh dứt khoát ngồi dựa vào đầu giường, đưa tay nâng gáy nhìn ánh trăng ngoài vườn.
Không biết Thư Sướng có ngủ ngon không?
Nhớ tới cảnh cô miễn cưỡng đồng ý cho mình tá túc, anh không khỏi mỉm
cười. Đúng là một cô bé ngốc, chẳng lẽ nửa đêm anh sẽ biến thành sói xám lao về phía cô hay sao? Nếu anh là sói xám thì đâu cần chờ tới bây giờ? Anh thật sự suy nghĩ cho cô, nghĩ cô lái xe đi đi lại lại quá mệt mỏi
và phiền phức. Nhưng anh lại rất muốn cô mệt mỏi và phiền phức vì anh,
vì vậy ngủ lại là biện pháp trung hòa, mặc dù có hơi mạo muội.
Bùi Địch Văn khẽ cười, buổi tối ăn hai bát cháo nên lúc này bắt đầu cảm
thấy hơi tức bụng. Loại nhà hai tầng kiểu cổ này không có buồng vệ sinh
trong phòng, mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh dùng chung. Cơm nước xong,
Thư Sướng ngượng ngùng đỏ bừng mặt nói với anh nhà vệ sinh ở đâu, phòng
tắm ở đâu.
Anh gạt ga trải giường, mượn ánh trăng tìm đôi dép lê đi trong nhà. Bàn
tay bị bỏng quờ quạng, không cẩn thận làm đổ chiếc đèn bàn trên chiếc tủ đầu giường, tay phải đỡ được chiếc đèn theo phản xạ có điều kiện, đèn
không bị vỡ nhưng vẫn phát ra tiếng động.
Bùi Địch Văn nhẹ nhàng đặt chiếc đèn về vị trí cũ.
Quẹt quẹt! Tiếng dép lê đột nhiên vang lên từ gian phòng bên cạnh, ngay
sau đó cửa phòng mở ra, Thư Sướng chạy vào phòng như một cơn gió. Bùi
Địch Văn còn chưa hết sửng sốt thì Thư Sướng đã ôm chặt lấy anh.
"Thần Thần... Sao thế, lại gặp ác mộng à? Hay là không ngủ được? Đừng
sợ, đừng sợ, ngoan... Xướng Xướng ở đây, Xướng Xướng ngủ với anh, Xướng
Xướng hát cho anh nghe". Thư Sướng nhẹ nhàng vỗ lưng anh, giọng nói nhỏ
nhẹ, hơi thở ấm áp lướt qua cổ anh.
"Dưới cây cầu ngoài cửa, một đàn vịt đang bơi, nào cùng đếm với tôi, hai bốn sáu bảy tám..." Thư Sướng đẩy anh lên giường, đắp chăn cho anh rồi
nằm xuống bên cạnh dịu dàng hát.
Bùi Địch Văn vẫn cứng đờ như hóa đá.
Anh không nhớ cảm giác này đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, hay có lẽ anh chưa hề có cảm giác như thế này. Tình hình hiện nay cũng
khiến anh cảm thấy hơi khó xử, nhưng anh không muốn lên tiếng làm Thư
Sướng kinh động.
Lúc này Thư Sướng tràn ngập tình mẹ, dịu dàng yêu thương làm người khác yên tâm.
Chốc lát sau, bàn tay Thư Sướng dần dần vỗ chậm lại, gác đầu lên hõm vai anh rồi liên tục ngáp.
Bùi Địch Văn bất đắc dĩ ho một tiếng, bây giờ anh và Thư Sướng còn chưa
tới lúc cùng giường chung gối, anh không muốn thấy cô phải ảo não, hối
hận và tự trách.
Cả người Thư Sướng run lên, hai mắt trợn tròn.
Tim đập rất nhanh, thình thịch, thình thịch, sau đó là sự tuyệt vọng không bờ bến.
"Anh... chỉ định đi vệ sinh, không cẩn thận làm em thức giấc". Bùi Địch
Văn cũng không nỡ nhìn vẻ mặt tuyệt vọng và đau đớn của cô sau khi bừng
tỉnh.
"Thần Thần... không còn nữa..." Thư Sướng thì
thầm, bàn tay vẫn giữ
nguyên trên không trung, đầu cúi gằm như một em bé, "Thực ra không chỉ
có mẹ mới nhầm lẫn như vậy, em cũng thường xuyên nhầm lẫn, luôn cảm thấy Thần Thần vẫn chưa đi, vẫn ngủ ở phòng bên cạnh. Lúc nào cũng sợ anh ấy lén dậy ra ngoài vườn chơi nên em ngủ rất tỉnh".
Một giọt nước lấp lánh rơi xuống mu bàn tay anh.
"Ừ!" Bùi Địch Văn nhẹ nhàng kéo cô lại gần, nhè nhẹ vỗ lưng cô như cô vỗ lưng anh lúc nãy, "Một người quan trọng đột nhiên đi mất, chúng ta luôn cần có thời gian để thích ứng".
"Không phải thích ứng mà là không còn chỗ dựa dẫm nữa", Thư Sướng lắc
đầu bất lực, "Bố mẹ em sinh em khi tuổi đã quá lớn, chăm sóc Thần Thần
đã hao hết tinh thần và thể lực của họ, người ở bên em chỉ có Thần Thần. Mặc dù anh ấy hơi ngốc nhưng vẫn rất quan tâm, rất hiểu chuyện, không
để em phải bận tâm. Bất kể em làm đúng hay sai thì anh ấy cũng luôn cười với em, em nói gì anh ấy cũng không bao giờ cãi lại".
Giọng nói của một người mẹ.
Bùi Địch Văn cười, "Thì ra em muốn tìm một người sùng bái vô điều kiện!"
"Cũng không phải! Trong lòng mỗi người đều có một gia đình, đều có một
người khiến mình cảm thấy ấm áp, khi cô đơn, khi mệt mỏi, chỉ cần nghĩ
tới người đó sẽ lại tràn ngập dũng khí".
"Thư Sướng". Bùi Địch Văn than nhẹ một tiếng, anh không ngờ cô bé này
lại suy nghĩ nặng nề như vậy, cứ cho rằng sau khi để cô khóc thoải mái
lần trước thì khúc mắc trong lòng cô đã vợi bớt nhiều rồi. "Anh ấy đã ở
trong lòng em như vậy thì em còn phải băn khoăn gì nữa? Chỉ cần Chỉ cần
em muốn thì anh ấy sẽ vẫn ở trong lòng em, bất cứ người nào cũng không
thể cướp đi được".
Thư Sướng ngẩn ra, vẻ mặt đông cứng. Rất lâu sau cô mới cười ngượng
ngùng, "Đúng vậy, có gì phải băn khoăn chứ! Anh ấy là Thần Thần, em là
Xướng Xướng, bất kì ai cũng không thể thay đổi được. Ôi, lại mất mặt với anh một lần nữa".
"Em yên tâm, trí nhớ của anh không tốt lắm". Giọng anh hết sức hòa nhã.
Cô đỏ mặt đẩy cánh tay anh ra, từ từ đặt hai chân xuống đất, "Anh đi vệ sinh đi, em cũng về ngủ đây..."
"Có điều anh vẫn nhớ tất cả những lần em mất mặt".
Bùi Địch Văn đột nhiên áp tới, mang theo nụ cười, hôn lên đôi môi cô.
"Thư Sướng..." Cô cố gắng tỏ vẻ kiên cường khiến anh thương xót, không
có mất cứ một chút do dự nào, anh chỉ muốn hôn cô, không liên quan gì
đến tình dục.
Anh ngậm cánh môi cô, dịu dàng, chiều chuộng, yêu thương.
Thư Sướng giãy giụa mấy cái rồi từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng người vào vòng tay anh.
Đầu óc cô rất loạn, toàn thân không còn một chút sức mạnh nào, không có tâm tư suy nghĩ xem nụ hôn này lại có ý nghĩa gì.
Bây giờ, nụ hôn của Bùi Địch Văn đã trở thành chuyện thường ngày như lời chào buổi sáng rồi.
Trong một đêm như thế này, nửa đêm bừng tỉnh, đau đớn vì nhận ra Thần
Thần đã đi, có một người ở bên mình thật tốt, thật ấm, cô cho phép chính mình sa vào trong đó.
Két... Ban đêm yên tĩnh, cổng nhà đột nhiên nhẹ nhàng mở ra.
"Ông nhẹ tay một chút, đừng làm Xướng Xướng giật mình". Vu Phân hạ thấp giọng.
"Biết thế, nhưng cái va li này nặng quá nên tôi phải kéo chứ không nhấc lên được". Thư Tổ Khang lên tiếng.
"Ai bảo ông mua nhiều đồ như vậy làm gì!"
Thư Tổ Khang cười cười, "Mấy khi được đi xa như vậy, phải mua ít quà cho họ hàng với bạn bè chứ!"
"Ờ, ngày mai gọi điện thoại bảo họ tới nhà chơi, nhân tiện đưa quà cho
họ luôn. Ôi, bay chuyến đêm mệt thật, cuối cùng cũng về đến nhà".
Thư Tổ Khang buông va li hành lí ra, móc chìa khóa mở cửa.
Thư Sướng hoảng sợ đẩy Bùi Địch Văn ra, "Chết rồi, bố mẹ em về, làm thế nào bây giờ?"
"Đi ra chào chứ sao?" Bùi Địch Văn không hiểu tại sao Thư Sướng hoảng hốt như vậy.
Thư Sướng nhìn quanh khắp nơi, căng thẳng nhăn nhó, "Tốt nhất là anh tìm chỗ nào tránh đi".
"Vì sao anh phải tránh?" Bùi Địch Văn hỏi với giọng hơi giận.
"Bởi vì..." Thư Sướng sốt ruột dậm chân, lần đầu tiên có đàn ông ngủ lại đã bị bố mẹ bắt sống, lần này thì trời sập rồi.
"Không kịp nữa rồi, anh cứ tạm thời ở trong phòng đã, em... em về phòng
em". Nhất thời cô không kịp giải thích, đành phải tách ra trước rồi nghĩ cách sau.
Cô vừa ra đến cửa phòng thì Vu Phân đã bật công tắc đèn, phòng khách lập tức sáng choang, ánh sáng làm Thư Sướng chói mắt.
"Ông ơi..." Vu Phân sợ hãi kêu lên một tiếng, đưa tay chỉ bóng đen trước cửa phòng Thư Thần, "Thần Thần kìa!"
Thư Tổ Khang vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo, ông nắm chặt tay Vu Phân, "Không phải, bây giờ Thần Thần làm sao có bóng được".
"A, thế thì là kẻ trộm?" Vu Phân hoảng sợ run rẩy.
Hai người sợ hãi lui ra ngoài cửa.
"Bố, mẹ... Con đây mà!" Thư Sướng kêu lên rồi đi ra.
"Quá nửa đêm rồi mà con còn không ngủ, đến đứng trước cửa phòng Thần
Thần làm gì? Trời ạ, cậu ta là ai?" Vu Phân hoảng sợ nhìn Bùi Địch Văn
đứng phía sau Thư Sướng.