"Anh đang tìm luật sư hỏi ý kiến cơ quan tư pháp về việc này. Em đừng sốt ruột, anh sẽ cố hết sức giúp anh ta".
"Địch Văn, cảm ơn anh. Anh ấy không có một thân nhân nào". Nước mắt không tiếng động chảy xuống.
"Thư Sướng..." Anh ta thở dài, cảm giác bất lực rất rõ ràng.
Quy mô phá dỡ mở rộng khu bắc Tân Giang lớn đến mức có thể nói là chưa từng có trong lịch sử, các công ty nhà đất đều vận dụng mọi sức mạnh có thể. Ngân hàng đầu tư cũng muốn được chia một miếng bánh trong dự án này, sau khi tiến hành nghiên cứu thị trường tỉ mỉ, họ bắt đầu tung cành ô liu cho các công ty nhà đất có sức mạnh tương đối hùng hậu.
Ngân hàng Vinh Phát tổng cộng tung hai cành ô liu. Cành tung tới chỗ công ty Trí Viễn có công lao của Tống Dĩnh, cô ta cố hết sức thuyết phục hội đồng quản trị, nói công ty Trí Viễn có tiềm lực vô hạn, phương án thiết kế hợp lí, lợi nhuận đạt được rất lớn. Dựa vào điều này, hội đồng quản trị đã đồng ý lặng lẽ đầu tư để tránh đánh mất khách hàng lớn là Tập đoàn Hằng Vũ.
Ai ngờ Tống Dĩnh muốn tấn công Bùi Địch Văn nên khiêu khích anh ta, tiết lộ chuyện đầu tư cho công ty Trí Viễn. Hôm sau Bùi Địch Văn gọi điện thoại cho ngân hàng Vinh Phát, nói để cạnh tranh công bằng, Hằng Vũ sẽ lựa chọn ngân hàng Trung Hoa.
Các thành viên hội đồng quản trị ngân hàng Vinh Phát đa số đều coi trọng Tập đoàn Hằng Vũ, nghe Bùi Địch Văn nói vậy, hội đồng quản trị vội vã hủy dự án đầu tư cho Trí Viễn để cứu vớt mối quan hệ với Hằng Vũ.
Tống Dĩnh đến công ty Trí Viễn để thông báo chuyện hủy bỏ dự án đầu tư. Sau khi nghe, Tống Tư Viễn đang ở Bắc Kinh giận dữ nói sẽ khởi tố ngân hàng Vinh Phát vi phạm thỏa thuận. Ninh Trí thì lạnh lùng không nói một lời. Buổi tối, không biết tại sao Ninh Trí lại dẫn Tống Dĩnh về căn hộ của mình, sau đó hai người cãi nhau vì chuyện đầu tư và một vài chuyện khác. Anh ta cho Tống Dĩnh một bạt tai, cô ta loạng choạng ngã về phía trước, huyệt thái dương đập vào thành cửa sổ bằng đá hoa cương, chỉ vài phút sau đã mất mạng.
Ninh Trí ngồi trong phòng hút hết một bao thuốc lá, bình minh hôm sau, anh ta tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi đến đồn công an tiểu khu đầu thú. Cảnh sát chạy tới nhà anh ta, khám nghiệm hiện trường, khẳng định Ninh Trí lỡ tay gây ra án mạng. Viện kiểm sát chính thức khởi tố Ninh Trí. Triệu Khải và luật sư Bùi Địch Văn mời chạy tới trại tạm giam gặp anh ta, anh ta thừa nhận mình muốn giết Tống Dĩnh, bởi vì cô ta đã phá hủy mọi thứ của anh ta.
Diệp Thông lái xe đến trại tạm giam, Thư Sướng buồn bã ngồi bên cạnh, môi mím thật chặt.
Thỉnh thoảng Diệp Thông lại liếc nhìn cô, cậu ta không dám thở mạnh, cũng không dám hỏi một câu. Trong phòng làm việc, ai cũng biết Ninh Trí là bạn trai của Thư Sướng. Lỡ tay giết người, dù có mời luật sư xuất sắc nhất, phán quyết nhẹ nhất thì cũng phải là tù chung thân. Trong thời gian chấp hành án tù, nếu chấp hành tốt thì sẽ được giảm án còn vài chục năm, lúc ra tù thì tóc cũng đã hoa râm.
Trong vài chục năm này Thư Sướng sẽ sống thế nào?
Trại tạm giam cũng là đơn vị Thư Sướng hay lui tới, cậu cảnh sát gác cổng vừa nhìn thấy xe cô đã vội đi ra chào hỏi. Thư Sướng cố nặn ra một nụ cười nhưng không thành.
Thắng Nam và An Dương cũng đến, hai người đang đứng nói chuyện với Triệu Khải trong sân trại, một người đàn ông trung niên khác có vẻ mặt nghiêm túc là luật sư Bùi Địch Văn ủy thác.
"Xướng Xướng!" Vừa nhìn thấy Thư Sướng, Thắng Nam đã xót xa bước tới ôm cô, không biết nên nói gì cho phải.
"Cậu ta nhất quyết nói cậu ta muốn giết người, lời khai này rất bất lợi đối với cậu ta, khuyên bảo thế nào cũng vô dụng". Triệu Khải lắc đầu với Thư Sướng.
"Tâm tình anh ấy như thế nào?" Thư Sướng hỏi.
"Cực kì bình tĩnh, rất giống như được giải thoát, có thể nói đùa thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra cả".
Thư Sướng chớp chớp mắt, nhìn thấy có phóng viên của các hãng truyền thông khác cũng đã chạy tới, đang làm thủ tục xin phỏng vấn với cảnh sát. "Tôi vào gặp anh ấy".
Triệu Khải nhẹ nhàng gật đầu, thở dài vỗ vỗ vai cô.
Thắng Nam kiên cường cũng đỏ mắt, cô cảm thấy Thư Sướng thật sự quá bất hạnh. Ninh Trí rõ ràng là một người chín chắn và lí trí, tại sao lại làm ra chuyện này được?
Bây giờ Xướng Xướng lại chỉ có một mình.
Giám đốc trại tạm giam chỉ đồng ý cho một mình Thư Sướng vào phòng thăm hỏi, Diệp Thông đành phải chờ bên ngoài. Thư Sướng nhờ Thắng Nam đến nhà mới đưa bố mẹ mình về nhà, tạm thời đừng nhắc tới chuyện của Ninh Trí vội.
Cảnh sát dẫn Thư Sướng đi qua một hành lang rất dài đến phòng thăm hỏi phía sau mấy lớp cửa sắt nặng nề. Nơi này đã hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy hàng rào dây thép gai cao cao và các cảnh sát cầm súng đi tới đi lui, hít thở cũng rất khó khăn.
Cảnh sát nhẹ nhàng đẩy cánh cổng nặng nề của phòng thăm hỏi ra.
Ninh Trí ngồi trên ghế, chân đeo cùm sắt, trên người mặc áo tù màu cam, tóc anh ta còn chưa kịp cắt. Nhìn thấy Thư Sướng, đôi mắt anh ta toát ra ánh sáng êm dịu như nước.
"Thư Thư, anh biết em sẽ đến", anh ta nói với giọng dịu dàng.
Thư Sướng gật đầu ngồi xuống trước mặt anh ta, hai cảnh sát cầm súng đứng ngoài cửa.
"Em khỏe không?" Anh ta hỏi.
Cô lại ngẩng đầu lên.
Ninh Trí vất vả giơ tay lên muốn đến gần cô. Thư Sướng hơi do dự nhưng vẫn đưa tay cho anh ta. Đó là bàn tay bị thương của anh ta, vết thương bị rách, da thịt hơi lật ra ngoài.
"Anh đánh cô ta bằng bàn tay này à?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Anh ta cười, "Thư Thư, em vẫn thông minh như khi còn bé, chuyện gì cũng không giấu được em".
"Rốt cục giữa anh và cô ta có chuyện gì?" Cô không tin anh ta tranh chấp với Tống Dĩnh là vì chuyện hủy bỏ đầu tư, những chuyện đó có thể nói chuyện tại công ty. Tống Dĩnh theo anh ta về nhà nhất định là để nói chuyện riêng tư giữa hai người. Anh ta và Tống Dĩnh đã biết nhau từ rất lâu trước, những tư liệu anh ta nói về Bùi Địch Văn đều đến từ Tống Dĩnh.
Ninh Trí nhếch môi, "Em không cần biết, Thư Thư. Em chỉ cần nhớ anh đã tốt với em như thế nào là được, tất nhiên nếu như em thấy anh đã từng tốt với em. Thư Thư, mỗi người có một mạng. Kiếp này vận mệnh của anh quá mức gập ghềnh, anh muốn kí thác hi vọng vào kiếp sau. Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ lại là hàng xóm, em sẽ lại thích anh, em nhất định phải nói với anh sớm một chút, như vậy anh sẽ ở bên em, sẽ không đi đâu cả. Chúng ta đợi đến sau mười tám tuổi sẽ cưới nhau, được không?"
Thư Sướng chỉ cảm thấy cổ họng như mắc nghẹn rất khó chịu, cô nuốt nước miếng, nói, "Không được nói những lời bi quan này, em nhất định sẽ nghĩ cách tìm người giúp anh. Anh chỉ lỡ tay giết chết cô ta, không phải giết người cố ý, phán quyết sẽ không quá nặng".
"Thư Thư, anh mệt rồi, thật sự quá mệt mỏi rồi. Anh muốn được im lặng nghỉ ngơi". Anh ta lắc đầu, "Không cần làm gì cho anh hết. Em có lời gì cần nhắn với Thần Thần không?"
Lòng Thư Sướng đau như cắt, cô cúi đầu, nước mắt như mưa.
"Trên đời này có ai đắc tội anh, vì sao anh phải rời bỏ cuộc đời này bằng cách đó?"
"Anh không muốn rời bỏ. Khi anh và em gặp lại nhau, anh đã dũng cảm gột rửa lại mình, tham lam muốn được như những người khác, có một gia đình, có người vợ yêu mình, cũng có một đứa con. Nhưng nữ thần vận mệnh lại chơi một trò đùa đáng sợ với anh, anh mệt rồi. Thư Thư, không có gì phải buồn cả, một người như anh không còn ở bên em cũng không có gì đáng tiếc. Bùi Địch Văn là một người đàn ông rất bao dung, tình yêu của anh ta dành cho em có thể khiến một người đàn ông như anh cũng phải cảm thấy xúc động. Không cần lo lắng việc thích ứng với cuộc sống phú hào, có anh ta che chở, em sẽ chỉ càng hạnh phúc hơn bây giờ. Mấy ngày hôm trước anh đã tìm anh ta uống rượu, anh nói anh rất hâm mộ anh ta, hâm mộ chứ không phải ghen tị. Một cô gái tốt như em nên ở bên một người đàn ông như anh ta. Anh sẽ nhìn em và anh ta từ xa. Thư Thư, nơi anh sắp đến rất sạch sẽ, hơn nữa anh còn có một người quen ở đó, chính là Thần Thần! Lần này anh sẽ không trêu anh ấy nữa, anh sẽ làm bạn anh ấy, hoặc coi anh ấy là anh trai. Anh sẽ cùng anh ấy nói về những chuyện bí mật của em khi còn bé. Nói thật, anh hơi chờ mong ngày đó, trên thiên đường không có oán, cũng không có hận, chỉ có bình tĩnh và thanh thản".
Có điều, trên đó không có em. Ninh Trí buồn bã cúi đầu.
Nước mắt Thư Sướng ướt đẫm hai tay anh ta, anh ta dịu dàng lau đi giúp cô, "Sau này không còn cơ hội nữa. Thư Thư, hai bác đã lớn tuổi, đứng nói chuyện của anh với họ, chỉ nói anh đã về Canada rồi. Nếu... nếu có thể, sau này xin em đối xử với Bùi Hân Nhi tử tế".
"Ơ?" Thư Sướng ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Ninh Trí chớp mắt đắng chát, "May mà nó là một đứa bé thiểu năng, vĩnh viễn sống trong vui vẻ, nếu không thì... thật quá tàn khốc. Thư Thư, đừng hỏi, em có thể nhận lời anh không?"
Thư Sướng chỉ khóc.
"Thực ra anh cần gì phải hỏi thế, anh biết em nhất định sẽ làm như vậy. Thư Thư..." Anh ta nhắm mắt lại, nâng tay cô đến bên miệng, đặt lên đó từng nụ hôn, "Anh rất muốn được yêu em lâu một chút, đáng tiếc là đã quá muộn..."
Anh ta không nói tiếp mà ra hiệu cho cảnh sát bên ngoài, anh ta muốn về phòng giam.
Thư Sướng nghe tiếng cùm chân từ từ đi xa, cô khóc đến mức không đứng dậy được.
Thư Sướng là phóng viên đầu tiên, cũng là phóng viên cuối cùng thấy Ninh Trí. Sau đó, anh ta không chịu gặp bất kì ai ngoài luật sư và quan toà.
Cái chết bất ngờ của Tống Dĩnh làm cho Tống Vinh Phát cực kì đau khổ, ông ta mời luật sư giỏi nhất Hồng Kông đến theo vụ kiện này, hơn nữa Ninh Trí không thay đổi lời khai nên bất kể Triệu Khải và luật sư Bùi Địch Văn mời cố gắng đến mấy thì tòa án vẫn phán quyết tử hình. Đó là chuyện ba tháng sau này, lúc mùa đông Tân Giang đã bắt đầu rất lâu rồi.
Anh ta không có người thân, Thư Sướng lo hậu sự cho anh ta. Sau khi hỏa táng, cô chôn anh ta bên cạnh mộ Thần Thần. Cô nhét lá thư tình màu hồng nhạt đó vào trong hũ tro của anh ta.
Đây cũng là chuyện sau này.
Từ trại tạm giam về, Thư Sướng nói sơ qua tình hình với Diệp Thông, bảo cậu ta viết bài. Cô thật sự không còn sức lực.
Thắng Nam gọi điện thoại nói sẽ đến ở bên cô nhưng cô từ chối.
Cô về nhà, Thư Tổ Khang và Vu Phân vui vẻ nói chuyện về căn hộ mới, mở lịch xem hôm nào tốt ngày để chuyển nhà.
Cô ăn cơm tối, làm bộ không có việc gì, sau đó lái xe đến căn hộ của Ninh Trí. Khi đó có một cảnh sát trực để bảo vệ hiện trường, cô đưa thẻ phóng viên cho anh ta và được phép đi vào.
Trong phòng khách vẫn còn một vệt máu, cô không nhìn lâu mà đi thẳng vào phòng ngủ. Trên chiếc tủ đầu giường có đặt một bức ảnh của cô, không biết anh ta lấy ở đâu ra. Đó là bức ảnh cô chụp khi tốt nghiệp đại học, mặc bộ đồ cử nhân, vui vẻ đứng cười trước cổng trường. Phía trước bức ảnh là chiếc hộp gấm đó.
Thư Sướng nhắm mắt lại, nước mắt một lần nữa rơi xuống như mưa.
Cô mang bức ảnh của mình đi, cũng mang cả album ảnh của anh ta và chiếc hộp gấm đó. Cô sợ sau mười năm nữa cô sẽ quên mất khuôn mặt Ninh Trí.
Trên đường lái xe về, Bùi Địch Văn gọi điện thoại cho cô. Ngày mai khu thành bắc mở thầu, anh ta còn đang họp với các trợ lí ở công ty.
"Em khỏe lắm, anh cứ làm việc đi". Cô nói.
Bùi Địch Văn thở dài, "Anh ngồi ở đây nhưng làm gì có tâm tư làm việc. Thư Sướng, anh đến chỗ em".
"Địch Văn, có phải nếu em nhận lời cầu hôn của anh ấy thì anh ấy sẽ không đi lên con đường không có đường về này không?"
Bùi Địch Văn yên lặng một lát, "Thư Sướng, trái tim không biết nói dối. Con đường đó là lựa chọn của Ninh Trí".
"Vì sao phải lựa chọn như vậy? Những con đường khác có thể có bao nhiêu chướng ngại vật không thể vượt qua?"
"Có những thứ đã đi qua là không thể quay lại".
"Anh biết chuyện của anh ấy với Tống Dĩnh?"
"Lúc vừa tới Hồng Kông anh ta chỉ là một nhân viên bán hàng của công ty bảo hiểm. Anh ta có khát vọng nhưng lại không có cơ hội. Lúc đó anh ta gặp Tống Tư Viễn, hai người trò chuyện với nhau, cùng đánh giá cao thị trường bất động sản đang phát triển mạnh mẽ ở đại lục, muốn cùng mở công ty nhưng cần có tài chính khởi động. Tống Tư Viễn dẫn anh ta đi tìm Tống Vinh Phát. Anh ta biết Tống Dĩnh. Anh ta trở thành tình nhân của cô ta, cô ta cho anh ta tài chính khởi động".
Thư Sướng khẽ hít một hơi lạnh, "Khi đó anh và Tống Dĩnh còn chưa li hôn?"
"Ừ, mãi sau này anh mới biết chuyện đó".
"Ngay từ đầu anh đã biết quá khứ của Ninh Trí như thế nào. Nhưng anh lại... chưa bao giờ nhắc tới..."
"Không có gì để nhắc tới cả. Nếu yêu một người thực sự thì sẽ không để ý đến quá khứ của người đó, quan trọng là hiện tại và tương lai. Hơn nữa anh ghét nói chuyện về những vết sẹo trong quá khứ của người khác. Thắng cũng phải thắng quang mình chính đại. Anh càng muốn giữ lại kí ức tốt đẹp từ mười năm trước cho em".
Cô dừng xe lại ven đường, tắt máy, đưa tay lau nước mắt. Bực thật, mình lại khóc rồi, còn khóc như nước chảy hoa rơi nữa.
"Thư Sướng, em đâu rồi?" Không nghe thấy cô nói gì, Bùi Địch Văn căng thẳng gọi cô.
Mình đang ở đâu? Cô nhìn quanh, mắt đẫm lệ mông lung. Đột nhiên cô cảm thấy thành phố này rất xa lạ, cô không biết rõ vị trí của mình bây giờ là ở đâu.
8. Giữa mùa hoa nở
"Ở nơi nhìn thấy em
Mắt anh ở bên em
Ở nơi không nhìn thấy em
Trái tim anh ở bên em..."
Diệp Thông ngồi trước máy tính, vừa viết bài vừa hát ê a. Giọng cậu ta rất hay, trầm thấp hùng hồn, ra ngoài hát karaoke cậu ta luôn là một ngôi sao sáng. Mỗi lần nghe cậu ta hát, Thư Sướng rất thích trêu chọc chế giễu cậu ta.
Hôm nay cô không cười, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên. Lời bài hát này đã động chạm đến một sợi dây dưới đáy lòng cô, cô cảm thấy xúc động.
Tân Giang lại đến thời kì xuân về hoa nở. Ánh mặt trời tháng ba xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng làm việc, bao phủ cả người Thư Sướng, một lớp ánh sáng mỏng vẽ theo dáng người cô, mái tóc dài sau vai lấp lánh ánh sáng như kim loại.
"Không phải là thầm mến em rồi đấy chứ?" Phát hiện có người nhìn mình chăm chú, Diệp Thông ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đăm đăm của Thư Sướng, cậu ta đùa cợt nhếch miệng.
"Cái gì..." Thư Sướng lấy lại tinh thần, nhìn cậu ta thăm dò.
Diệp Thông tặc lưỡi, "Thành phố quá sáng, không hợp để ngắm sao trời. Cũng như trái tim chị không hợp để nói đến chuyện yên bình. Thư Sướng, đã lâu như vậy mà chị vẫn còn chưa khôi phục à?"
Cô cúi đầu, cầm một gói cà phê hòa tan đi lấy nước pha.
Thực ra cuộc sống của cô sớm đã trở lại bình tĩnh. Phỏng vấn, đi công tác, viết bài, thậm chí bây giờ cô còn thường xuyên đi tập thể dục, xoa bóp thẩm mỹ. Thỉnh thoảng cô cũng hẹn Tạ Lâm và Thắng Nam đi dạo phố, ăn cơm.
Có điều hai người đó đều rất bận. Con trai giáo sư Lâm ở nước ngoài đá bóng bị thương ở chân. Bà mẹ kế Tạ Lâm rất có trách nhiệm, xin nghỉ phép nửa năm ra nước ngoài chăm sóc cậu ta khiến giáo sư lâm cảm động lệ nóng doanh tròng. Thắng Nam bị lời ngon tiếng ngọt và nam sắc của An Dương mê hoặc nên không phòng ngự được. Một đêm trăng tối gió cao, Thắng Nam và An Dương cùng qua một đêm ấm áp, kết quả một phát trúng ngay, vội vàng phải cưới chạy con.
Việc này mặc dù hơi lộn xộn nhưng lại rất ấm áp và vui vẻ.
Khiến Thư Sướng hơi cảm khái là một hôm đi đường, cô vô tình nhìn thấy Dương Phàm và một nữ sinh có gương mặt tròn trĩnh ngồi uống chung một cốc trà sữa bên chiếc bàn gần cửa sổ trong quán cà phê Đôi Bờ. Gương mặt đẹp trai sáng ngời đó lại lộ ra nụ cười quen thuộc.
Vừa mới hôm trước Đàm Tiểu Khả còn đưa cô con gái xinh xắn đã mọc răng tới văn phòng khoe khoang. Cô bé giống Dương Phàm như đúc cùng một khuôn, Thư Sướng còn bế một hồi.
Đứng bên lề phố, Thư Sướng nhìn Dương Phàm dịu dàng chân thành như một chàng trai ngây ngô vừa mới biết yêu. Không biết nếu nhìn thấy cảnh này thì Đàm Tiểu Khả sẽ có cảm tưởng thế nào.
Đàn ông có thể chệch đường ray một lần thì sẽ có thể có lần thứ hai, người nói lời này đúng là một nhà tiên tri.
Thư Sướng cũng bận. Nhà cô đã chuyển từ căn nhà ở khu thành bắc đến tòa nhà chung cư, toàn bộ việc dọn dẹp sắp xếp đều do một tay cô lo liệu. Gần nhà mới cũng có mấy hộ hàng xóm cũ chuyển tới. Thư Tổ Khang và Vu Phân mới chuyển tới mấy ngày thì những hàng xóm cũ đã tìm tới nhà chơi, hai ông bà không hề cô quạnh. Có điều Tân Giang quá nhỏ, Thư Sướng không có
một đôi tay đủ lớn để che miệng tất cả mọi người, nên khi đến phòng khám bọn họ vẫn nghe được chuyện của Ninh Trí.
Thư Tổ Khang buồn rầu nằm trên giường không dậy, Vu Phân khóc trọn một tháng, bắt đầu có dấu hiệu của bệnh thần kinh, cả ngày nói nhảm: "Không phải là lỡ tay sao, tại sao lại phải đền một mạng? Nó là một đứa bé tốt như vậy, ông trời đúng là không có mắt".
Thư Sướng lặng lẽ ở bên họ. Tội của Ninh Trí không đáng chết, nhưng áp lực của ngân hàng Vinh Phát quá lớn, anh ta lại không muốn sống nữa nên nhận hết tất cả tội danh. Hiện trường không có máy ghi hình làm chứng bào chữa cho anh ta, vì vậy cuối cùng anh ta đã được toại nguyện.
Có lẽ một người đàn ông kiêu ngạo như anh ta cảm thấy đây cũng là một loại giải thoát!
Bùi Địch Văn cũng đang bận.
Không có gì bất ngờ, Tập đoàn Hằng Vũ đã thắng thầu dự án mở rộng thành bắc. Được sự ủng hộ mạnh mẽ của phòng xây dựng thành phố, điều kiện di dời của Tập đoàn Hằng Vũ lại cực kì rộng rãi nên công việc giải phóng mặt bằng khu vực bắc Tân Giang không hề khó khăn như trong tưởng tượng. Trong mô hình dự án, khu thành bắc mới đứng cao vút bên bờ sông, khu vực ven sông là một bệnh viện tổng hợp với lĩnh vực hoạt động chính là an dưỡng, trong viện có vườn hoa, cây cảnh, giả sơn san sát, đình đài lầu các, đẹp như một khu vườn Giang Nam. Kế bên là một trường học tư nhân kiểu quý tộc, từ nhà trẻ đến hết cấp ba, trường lớp và giáo viên đều là hạng nhất trong nước, cho dù học phí đắt đến mức làm người nghe líu lưỡi nhưng đã có rất nhiều phụ huynh học sinh đến xếp hàng báo danh, thậm chí còn có không ít phụ huynh đưa ra đề nghị đầu tư tài trợ. Sát bên trường học chính là nhà hát lớn Tân Giang do Hằng Vũ tài trợ, tiếp theo là thư viện cỡ lớn, trung tâm Olympic. Đương nhiên cũng có nhà ở, nhưng đều là khu chung cư lớn chứ không có nhà riêng, người thiết kế là Trì Linh Đồng, các căn hộ đều tinh xảo, rộng rãi và tao nhã, hơi mang phong cách Ăng lê, giá cả xa xỉ nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Ngôi nhà cũ của gia đình Thư Sướng không phải di dời, nó sẽ trở thành một cảnh sắc trong công viên cỡ lớn: Kiến trúc được bảo tồn hoàn hảo nhất từ thời kì dân quốc, trong vườn một cành cây một cọng cỏ đều được giữ nguyên, bây giờ lá nho trên giàn lại xanh mướt, thược dược nở rộ hơn bất cứ năm nào trước đây.
Từ trước tới giờ khu vực phía bắc vẫn là nơi có nhiều hộ gia đình thu nhập thấp nhất Tân Giang. Trong tương lai không lâu, đây sẽ là khu cao cấp nhất Tân Giang, có bệnh viện, trường học, thư viện cao cấp. Hằng Vũ chỉ bán nhà ở, còn các kiến trúc khác Hằng Vũ đều là nhà đầu tư. Có học giả kinh tế viết bài đăng trên Hoa Đông buổi chiều, cho rằng lợi ích của khu thành bắc tương lai sẽ không thể đo lường được, đây có thể coi là một vương quốc nhỏ của Hằng Vũ. Thương nhân kiếm tiền, có người kiếm tiền một cách phàm tục, có người kiếm tiền một cách cao nhã. Bùi Địch Văn chính là một thương nhân cao nhã.
Nghe nói nhà Thư Sướng không phải phá, Thắng Nam há hóc mồm, hơn nửa ngày mới nói được, "Xướng Xướng, tớ cũng không biết nên nói gì nữa, thằng cha đó đúng là rất khá!"
Lúc nhận được tiền đền bù của Hằng Vũ, hai vợ chồng Thư Tổ Khang và Vu Phân lặng lẽ liếc nhau, trong nháy mắt một số chuyện đã trở nên rõ ràng.
Thực ra Bùi Địch Văn sớm đã thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của Thư Sướng rồi. Anh thường xuyên đi Hồng Kông, đi châu Âu, nhưng vừa đến Tân Giang là trước hết sẽ tới tòa soạn đón Thư Sướng.
Trong tòa soạn không có ai không biết anh, ngay cả các nhân viên mới tới cũng nghe nói về anh qua những câu chuyện mập mờ các nhân viên cũ bàn luận với nhau.
Anh vẫn chào hỏi tất cả mọi người bình thường, nhưng chỉ cần Thư Sướng xuất hiện là ánh mắt anh lập tức sẽ khác.
"Ôi..." Sơ ý một chút, nước nóng tràn ra khỏi cốc trà làm bỏng ngón tay, Thư Sướng kêu lên đau đớn. Cúi đầu xuống nhìn, ngón tay đã đỏ lên vì bỏng, cô vội đặt cốc xuống, chạy vào nhà vệ sinh xả nước lạnh.
Còn chưa tới cửa, Thư Sướng đã nghe thấy bên trong có người đang thảo luận về mình.
"Ờ, trước kia lúc Tổng giám đốc Bùi ở tòa soạn báo thì hai người đó đã yêu nhau, sau đó không biết tại sao lại tan vỡ, bây giờ lại quay lại với nhau rồi".
"Thật hâm mộ. Nếu cô ta lấy Tổng giám đốc Bùi thì sẽ có một nửa tài sản ở khu thành bắc, trời ạ, một bước lên mây!"
"Đâu chỉ có khu thành bắc? Tổng giám đốc Bùi còn có rất nhiều tài sản ở Hồng Kông, ở châu Âu. Cô ta không phải tiểu phú bà mà là đại phú bà".
"Đúng là khó hiểu, Thư Sướng nhìn qua cũng bình thường, anh ta muốn lấy thiên kim tiểu thư nào mà chả được..."
"Đúng vậy, có thể là bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi!"
Hai người đang nói chuyện cùng bật cười.
Thư Sướng thổi ngón tay đã đỏ ửng, xoay người cầm cốc lên đi về phòng làm việc. Trước kia có thể cô sẽ hơi buồn bực khi nghe thấy những lời bàn luận như vậy, còn bây giờ cô đã miễn dịch rồi.
Bùi Địch Văn đối với cô, cô đối với Bùi Địch Văn, đây không phải chuyện những người khác có thể hiểu được.
Hình như cho đến nay giữa bọn họ còn chưa xảy ra quan hệ gì có liên quan đến tiền. Đây là sự chăm sóc của Bùi Địch Văn, cũng là sự tôn trọng của anh đối với cô.
Dạo này anh rất hay về Tân Giang. Bùi Thiên Lỗi cũng bất ngờ qua được mùa đông, vừa đến mùa xuân thân thể ông ta đã khỏe hơn trước nhiều. Mấy trợ lí của Bùi Địch Văn càng ngày càng đắc lực, vì vậy anh đã rảnh rỗi hơn một chút, thời gian ở bên cô cũng nhiều hơn. Hai người cùng nhau ăn cơm, xem phim, lái xe hóng gió, đến ngoại thành ăn những món ăn nhà nông. Buổi tối về cô ngủ trên ghế sau, trên người đắp áo khoác của anh.
Anh không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.
Cô biết anh đang đợi cô chủ động nhắc tới.
Kết hôn??
Đứng bên cửa sổ nhìn xe cộ chạy trên đường, cô cũng không biết rốt cục mình làm sao. Sang năm cô đã hai mươi tám, Bùi Địch Văn bốn mươi, hai người đều thuộc về diện cưới muộn điển hình. Nhưng cô vẫn không dám mở miệng.
Sau chuyện của Dương Phàm và Ninh Trí, Thư Tổ Khang và Vu Phân đã không còn giữ thái độ về chuyện cưới hỏi của Thư Sướng như trước, hết thảy đều để cô tự quyết định. Nhà họ Bùi cũng đã mở cổng cho cô từ sớm, bây giờ Trữ Ái Lâm thường xuyên trò chuyện với cô, bảo cô đến Hồng Kông chơi. Bùi Lạc Lạc càng khỏi phái nói, mở miệng chị dâu, ngậm miệng cũng chị dâu. Tết năm ngoái thư kí của Bùi Thiên Lỗi đã đi tới Tân Giang thay mặt Bùi Thiên Lỗi tặng cô một món quà mừng năm mới.
Con đường đi đến khu nhà họ Bùi đã trải đầy hoa tươi.
Lúc Bùi Địch Văn ôm cô vào lòng, nụ hôn nóng rực, thân thể nóng bỏng, cô có thể cảm nhận được khát vọng của anh đối với cô.
Chỉ cần nhẹ nhàng gật đầu một cái, khúc nhạc đón dâu sẽ vang lên rộn rã.
Hai chân cô nhũn ra, cô nhát gan không dám bước một bước nào về phía trước.
Cô may mắn như vậy sao? Cô xuất sắc, đáng để người khác yêu như vậy sao?
Thật sự sợ đây chỉ là một giấc mơ, thật sự sợ tình yêu này sẽ không tồn tại quá lâu, cũng sợ chính mình sẽ làm người yêu thương cô thất vọng.
Có lúc trước mặt cô lại hiện lên bóng dáng Dương Phàm và Ninh Trí. Bọn họ đã đi xa cô từ lâu rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại cô vẫn thấy sợ hãi.
Nếu kết hôn với Dương Phàm thì cô sẽ thế nào?
Nếu cô đáp lại tình yêu của Ninh Trí thì bây giờ Ninh Trí sẽ ở đâu?
Nếu lấy Bùi Địch Văn thì...
Cô luôn do dự như vậy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một mùa xuân nữa lại tới. Bùi Địch Văn đã đến Hồng Kông triệu tập hội đồng quản trị, thời gian lần này hơi dài. Sáng sớm anh gọi điện thoại cho cô, nói mình sẽ tranh thủ thứ sáu đến Tân Giang nghỉ cuối tuần với cô. Huyện Ngọc Thụ ở Thanh Hải xảy ra động đất mạnh, phóng viên mảng thời sự toàn bộ lên đường. Để trực tin thời sự, bây giờ phóng viên các mảng khác đều phải thay phiên trực tối. Thư Sướng nói với Bùi Địch Văn thứ sáu cô ở tòa soạn.
"Ờ, vậy anh sẽ đến tòa soạn gặp em. Anh mang bánh bao từ Hồng Kông đến cho em". Anh cười nói.
Cô cũng cười. Cách hàng ngàn cây số cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh ta.
"Nhớ anh không?" Anh ta hỏi.
"Nhớ!" Cô thành thật thừa nhận, "Rất nhớ!"
Ở nơi nhìn thấy em
Mắt anh ở bên em
Ở nơi không nhìn thấy em
Trái tim anh ở bên em...
"Thư Sướng, lần này anh mang cho em một món quà đặc biệt".
"Có quý lắm không?" Cô cười nói, "Nếu quá quý thì em không dám nhận đâu".
"Quý có mấy nghĩa khác nhau. Một nghĩa là giá tiền, một nghĩa là tấm lòng. Nếu tấm lòng rất quý thì em có dám nhận không?"
Đây là lời ám chỉ theo kiểu Bùi Địch Văn, cô cười cười bất đắc dĩ, "Địch Văn, như chúng ta bây giờ, em còn từ chối nữa sao?"
"Anh không thích trả lời kiểu hỏi ngược lại như vậy, anh muốn nghe đáp án khẳng định của em. Ngoan nhé, thứ sáu gặp lại em".
Gác điện thoại, cô thất vọng như mất mát.
Đi vào phòng làm việc, Thư Sướng nhìn thấy Diệp Thông đang cầm điện thoại, gương mặt nhăn nhó, "Sao thế? Có nhiệm vụ phỏng vấn à?" Cô rút một tờ khăn giấy ra lau tay.
"Tổng biên tập gọi điện thoại cho em, nói có một phóng viên mảng thời sự bị ốm ở Ngọc Thụ. Trong tòa soạn em là người trẻ tuổi khỏe mạnh, cần đi đến đó thay ca. Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Bây giờ em hoàn toàn có thể độc lập viết bài, không cần lo lắng". Thư Sướng cảm thấy rất kì quái.
"Nhưng em có hội chứng độ cao. Đi cùng bạn đến Tây Tạng, vừa xuống máy bay em đã phải lập tức về Thành Đô, suýt nữa mất mạng. Nếu em nói với Tổng biên tập như vậy thì bà ấy nhất định sẽ cho rằng em không muốn đi".
"Lần trước ở Côn Minh cậu có sao đâu. À, chúng ta không lên núi tuyết Ngọc Long, ở bên dưới cũng không cao lắm", Thư Sướng trầm mặc một lát, "Được rồi, để chị đi bảo Tổng biên tập, chị sẽ đi thay em".
"Thư Sướng, chị là phụ nữ mà". Diệp Thông trừng mắt.
Thư Sướng hung hãn nhìn cậu ta, "Phụ nữ không bị hội chứng độ cao vẫn còn ngon hơn cậu nhiều".
Ngọc Thụ là nơi cách triều đại nhà Đường gần nhất, Thư Sướng từng đọc được câu này trong một quyển tạp chí du lịch.
Cô ngồi máy bay từ Thượng Hải đến Tây Ninh, lại đi xe địa hình của lực lượng cảnh sát vũ trang đến Ngọc Thụ. Cùng với chiếc xe địa hình xóc nảy trên đường, tiếng kêu kinh ngạc của Thư Sướng cũng không ngừng vang lên, không phải vì đường gồ ghề không ngồi yên được mà vì phong cảnh hai bên quốc lộ không ngừng xuất hiện khiến cô vui sướng không khống chế được.
Một hồ nước yên tĩnh phản chiếu trời xanh mây trắng cũng yên tĩnh như vậy, giống như một thiếu nữ khỏa thân đang ngủ, trên người chỉ phủ một tấm sa mỏng tang.
Vừa rẽ qua một đoạn đường vòng, Thư Sướng lại nhìn thấy một tòa Phật tháp cũ kỹ giống như một nhà thông thái ngồi xếp bằng ngay ngắn giữa một rừng mai vàng. Những lá phướn màu sắc rực rỡ của đạo Phật không ngừng xuất hiện, những đống đá Ma Ni chất cao, những thôn xóm và chùa triền lúc ẩn lúc hiện bên dòng suối, Thư Sướng cảm thấy nếu nói chính xác thì đây phải là nơi cách thiên đường gần nhất mới đúng. Nếu như Thần Thần tới đây thì nhất định anh sẽ rất thích. Có điều bây giờ Thần Thần cũng không cô quạnh, Ninh Trí chơi bóng rất khá, có anh ta chơi cùng không biết Thần Thần sẽ cười nhiều đến mức nào.
"Phóng viên Thư có mang áo bông theo không?" Chàng cảnh sát vũ trang lái xe quay đầu lại hỏi, "Tối nay khu vực thiên tai có tuyết".
"Đã hạ tuần tháng tư rồi mà sao vẫn còn có tuyết?" Thư Sướng kinh ngạc.
"Đây chính là Ngọc Thụ mà!"
Xe càng đi thì đường càng gập ghềnh, rất nhiều tảng đá lộ ra trên đường, không trung vừa rồi còn cực kì trong xanh đã biến thành một màu chì xám ngắt. Thư Sướng có thể cảm nhận rõ không khí rất loãng, thỉnh thoảng lại phải hít một hơi thật sâu.
Mặt đường rạn nứt, phòng ốc ven đường sụp đổ, cây cối đổ rạp, rất nhiều chiếc lều được dựng lên ở những nơi còn hơi bằng phẳng, những cư dân mặc áo bào kiểu dân tộc Tạng chen chúc vào nhau, vẻ mặt kinh hoàng.
"Ở đây vẫn coi như còn tốt, bên dưới có những thôn trấn..." Cậu cảnh sát vũ trang dừng lại, vẻ mặt nặng nề, hít sâu một hơi, "...Thật sự là đầy rẫy thương tích. Đi ở đó, dường như cô có thể ngửi được hơi thở của tử vong. Phóng viên Thư, mấy ngày nay vẫn không ngừng có dư chấn, cô phải cẩn thận một chút, cố gắng không được tới gần các sườn núi có dấu hiệu sạt lở".
Cậu cảnh sát vũ trang đưa Thư Sướng đến nơi đóng quân tạm thời của phóng viên Hoa Đông buổi chiều, Thư Sướng cảm ơn cậu ta. Cô nhìn thấy mấy đồng nghiệp bên mảng thời sự, Thôi Kiện cũng có mặt. Mới đi được vài ngày mà mặt mày ai nấy đều xanh xao, môi khô nứt, hai gò má chỗ đỏ chỗ tím, ngón tay cũng hơi sưng lên.
"Sao lại là cô?" Thôi Kiện nhìn Thư Sướng không tán thành.
Thư Sướng cười hì hì, "Vì sao không thể là em, thầy xem, bên ngoài toàn là phụ nữ đang đi lại mà".
"Người ta đã quen với khí hậu và độ cao ở đây, cô quen ở đồng bằng, thể chất lại không tốt, đáng chết thật". Thôi Kiện nhỏ giọng rủa một câu, "Cô ngồi yên ở đây, không cho phép đi lên phía trên".
Thư Sướng cười cười, "Phỏng vấn thuận lợi không?"
"Mỗi ngày đều có rất nhiều tư liệu thực tế, có điều thông tin không được thông suốt. Xem này, điện thoại di động lại mất sóng rồi". Một đồng nghiệp giơ điện thoại di động lên, hai hàng lông mày nhíu sát vào nhau.
"Thế còn mạng Inte thì thế nào?"
"Mạng cũng lúc có lúc không. Thời tiết thì hết gió lại tuyết, còn có hai trận mưa đá nữa. Nếu không phải vì lần động đất này thì thật sự không thể tin được ở đây lại có người sinh sống. Khí hậu quá khắc nghiệt".
Thư Sướng nhìn không trung bên ngoài, trời đã đen kịt, gió lạnh cuốn cát đá từ ngoài cửa vào. Cô giơ tay hứng thử, lòng bàn tay đau thấu xương.
Trên phố không có quán cơm bán hàng, mấy người chỉ nấu mì ăn liền đơn giản. Vì Thư Sướng là phụ nữ nên được nhường ở phòng tốt nhất, mấy người đàn ông chen nhau trên một chiếc giường ghép. Cái gọi là phòng tốt nhất cũng gần như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, Thư Sướng lạnh đến mức căn bản không thể nào chợp mắt được.
Nửa đêm cô mơ mơ màng màng nghe thấy điện thoại di động đổ chuông, bấm phím nhận cuộc gọi, cô chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của Bùi Địch Văn.