Dạo này Milan rất bận, gần như ngày nào cũng ở bệnh viện Mary 24 tiếng.
Bệnh viện Mary là bệnh viện phụ thuộc đại học Hồng Kông, cũng là một bệnh
viện công lập tổng hợp các chức năng dạy học, chữa bệnh và nghiên cứu
khoa học trực thuộc Cục y tế Hồng Kông, tuyệt đối xem như hạng nhất trên phương diện kỹ thuật chữa bệnh. Phòng sinh chia làm hai loại phòng
thường và phòng riêng. Các danh nhân và minh tinh Hồng Kông đều chọn
bệnh viện Mary làm nơi khám chữa bệnh. Mai Diễm Phương và Thẩm Điện Hà
cũng nằm điều trị ở đây khi mắc bệnh nan y.
Gần đây vợ của một minh
tinh giàu nhất nhì Hồng Kông có thai, nghe nói đã đặt phòng riêng trước ở bệnh viện Mary. Còn có một minh tinh có chồng cũng là minh tinh chuẩn
bị sinh con thứ hai, cũng đã đặt phòng riêng từ mấy tháng trước.
Bất cứ người nào trong hai người này sinh con đều cũng sẽ được đưa tin trên đầu trang giải trí các báo.
Vì vậy các phóng viên phụ trách mảng giải trí đều xem nơi này như địa điểm phục kích, chờ đợi quên ngày quên đêm. Ngay cả đi vệ sinh Milan cũng
phải chạy, ăn cơm cũng vẫn phải mở to mắt, nhưng ngồi đủ hai ngày hai
đêm cũng không thấy một thai phụ nào đi vào đây. Từ phía cầu thang nhìn
lại, một loạt phòng sinh riêng mở cửa nhìn ra biển rộng, trời nước một
màu, phong cảnh tươi đẹp.
Mùa xuân Hồng Kông, mây trắng đầy trời, mặt biển xanh biếc, hoa tử kinh nở rộ. Những cơn gió nhẹ thổi qua, mùi thơm đặc thù tràn ngập không khí.
Milan dụi mắt, đi tới góc hành lang
duỗi lưng một cái, nhìn mặt trời đã ngả về tây, một ngày lại sắp qua mà
không thu hoạch được gì.
Có điều trên mặt Milan vẫn không có vẻ gì chán nản, cô nhìn quanh một lượt, lấy điện thoại ra, cười tít mắt bấm một dãy số.
Điện thoại kết nối rất nhanh, một giọng nam lành lạnh nặng nề vang lên, "Có việc gì à?"
"Tổng giám đốc Bùi, anh đừng nghiêm túc như vậy được không? Sắp làm bố rồi,
phải cười nhiều vào! Ha ha, để Thư Sướng nghe điện thoại đi!"
Milan
có một nguồn tin độc quyền, một thai phụ đã vào phòng sinh có phong cảnh đẹp nhất bệnh viện Mary qua cửa sau từ phòng bệnh thông thường. Thai
phụ đó chính là đồng nghiệp của cô, Thư Sướng, phu nhân Tổng giám đốc
Bùi Địch Văn của Tập đoàn Hằng Vũ, mấy ngày nay chính là ngày sinh theo
dự kiến.
Bùi Địch Văn quay đầu lại nhìn, Thư Sướng chống tay sau eo,
nặng nề đi lại trong phòng. Nhìn cô có vẻ đầy đặn hơn trước kia một
chút, trên má có mấy nốt nám da, chân hơi bị phù, đôi dép lê dưới chân
đã rơi đâu mất một chiếc, cô dùng chân tìm kiếm một hồi lâu mà không
thấy, đành cười cười tự giễu.
"Cô ấy có thai, phải cách xa bức xạ. Cô có chuyện gì?" Bùi Địch Văn cau mày nói nhanh hơn.
Milan cười ha ha, "Thì em muốn hỏi thăm chứ sao? Tổng giám đốc Bùi, đã thống
nhất rồi nhé, em bé vừa sinh ra là anh phải nói với em ngay để em còn
gửi bài. Nếu anh nuốt lời là em sẽ viết tỉ mỉ về chuyện năm đó Thư Sướng độc thân đến Hồng Kông và bị anh bắt nạt đấy!"
Bùi Địch Văn hắng
giọng mấy tiếng, rất mất tự nhiên, "Tôi biết rồi". Sau đó anh vội vã gác điện thoại, đi tới trước mặt Thư Sướng đi dép vào cho cô.
"Địch Văn, anh xem em bây giờ có giống một con chim cánh cụt siêu cồng kềnh không? Ngay cả chân mình cũng không nhìn thấy được". Thư Sướng nhìn chính mình trong gương.
Bùi Địch Văn cười dịu dàng, cẩn thận đỡ eo cô, "Dù là chim cánh cụt thì cũng là chim cánh cụt đẹp nhất".
Thư Sướng liếc anh ta, "Ông xã, ánh mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề đấy!
Người như em mà gọi là đẹp thì ngoài đường toàn là người đẹp tuyệt sắc
nghiêng nước nghiêng thành rồi".
Bùi Địch Văn chiều chuộng vuốt vuốt
mũi cô, "Em rất đẹp mà! Nào, nằm xuống!" Anh đỡ cô nằm xuống ghế, từ từ
cúi đầu xuống sát bụng cô, "Anh phải xem xem hôm nay bảo bối của chúng
ta có ngoan không!"
Nhìn vẻ mặt hưng phấn và hạnh phúc của anh, Thư
Sướng không biết nên khóc hay cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh,
"Địch Văn, anh là Tổng giám đốc mà ngày nào cũng làm những việc non nớt
như vậy, không lẽ rất thú vị sao?"
"Sao lại non nớt, đây là anh đang
giao tiếp với con", Bùi Địch Văn rất nghiêm túc, "Từ giờ khắc nó đi tới
thế gian này, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một thay đổi nào của nó. Ờ,
hôm nay nó đạp mạnh hơn hôm qua".
"Thật muốn quay lại cảnh này rồi chiếu cho cấp dưới của anh xem trong hội nghị thường lệ". Thư Sướng nói rất không phúc hậu.
Bùi Địch Văn cười cười, "Cũng được! Ít nhất cũng làm cho bọn họ biết vị lãnh đạo nghiêm khắc của họ cũng có lúc rất hiền từ".
Thư Sướng thở dài, từ khi biết người đàn ông này, cô chưa bao giờ đấu lại
được anh ta, "Thật hối hận vì lúc đầu đã làm thuộc hạ của anh, nếu không em đã không có thói quen phục tùng anh như bây giờ". Cô không phục.
Bùi Địch Văn lót một chiếc gối dựa mềm sau lưng cô, "Anh sẽ không trao cả
trái tim cho một thuộc hạ của mình. Từ đầu tới giờ anh chưa từng coi em
là thuộc hạ".
Thư Sướng đỏ mặt trêu chọc, "Còn dám phét lác mà không biết ngượng, ngoài mặt là tuyển dụng, thực chất là tìm vợ".
Bùi Địch Văn nhướng mày, "Bởi vì anh không thể bỏ lỡ em. Có gì sai không?"
Cô chăm chú nhìn anh, hàng lông mi dài chớp chớp, "Kiên định như vậy à?"
Anh gật đầu, áp sát vào hôn cô, "Chưa bao giờ dao động!"
Cô thở dài, đưa tay ôm cổ anh, hai người dựa sát vào nhau.
Một hồi lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn biển rộng xanh thẳm xa xa, "Địch Văn, em vẫn cảm thấy nằm phòng riêng thế này quá xa xỉ, anh kiếm tiền cũng rất
vất vả, không cần phải thế, em đủ sức khỏe để nằm phòng sinh thông
thường mà".
Anh nắm tay cô áp lên ngực, "Thư Sướng, em thử nghĩ đến
tâm tình một người đàn ông bốn mươi tuổi mới làm bố xem! Đây không phải
lãng phí xa hoa mà là anh nghĩ cố gắng mang đến những gì tốt đẹp nhất
cho vợ con mình. Em không biết em và con có ý nghĩa gì với anh sao? Đến
tuổi này anh mới cảm thấy cuộc đời mình đầy đủ".
"Địch Văn...", cô rên rỉ một tiếng, nhắm mắt lại để mặc anh hôn liên tục lên mặt mình.
"Không được nói gì đến tuổi tác nữa. Anh không già, chúng ta phải cầm tay nhau đi một đoạn đường rất dài! Em là phụ nữ, con mới chuẩn bị sinh, anh
chính là chỗ dựa vững chắc của hai mẹ con!"
Anh cười, "Được, vì hai mẹ con, anh sẽ cố gắng không già".
Hai người đều không nói gì nữa, chỉ dịu dàng ôm nhau.
"Không được! Nếu bà không muốn làm bổn phận của mẹ chồng thì để tôi làm. Xướng Xướng ở cữ, tôi sẽ chăm sóc, làm sao phải thuê người phục vụ?" Tiếng
bước chân đột nhiên vang lên ngoài hành lang, Vu Phân nói oang oang.
Thư Sướng và Bùi Địch Văn nhìn nhau cười.
Thư Sướng gần sinh, Bùi Địch Văn đón Vu Phân và Thư Tổ Khang đến Hồng Kông. Thư Sướng lo lắng bọn họ không thể thích ứng với cuộc sống phú hào
trong nhà họ Bùi, Thư Tổ Khang tỏ ra rất lạnh nhạt, còn Vu Phân quả thực là đến đây để gây sự. Không chỉ có ý kiến với việc ăn uống của Thư
Sướng do nhà họ Bùi sắp xếp mà cả trong việc chăm sóc cho Thư Sướng sắp
tới, Vu Phân cũng có quan điểm bất đồng.
Trữ Ái Lâm cũng ở nước ngoài nhiều năm, từ nhỏ đã được giáo dục theo kiểu phương Tây. Bà có biện
pháp làm cho Ngũ Doanh Doanh trở nên ngoan ngoãn nhưng lại không làm gì
được bà thông gia này.
Trong nhà họ Bùi, ngày nào mọi người cũng thấy hai người bọn họ tranh cãi đỏ mặt tía tai, ai cũng không nhường ai, có
điều dù tranh cãi nhưng lại không mất hòa khí.
Nói cho cùng, mục đích của họ đều là muốn Thư Sướng được chăm sóc tốt nhất.
Trữ Ái Lâm cắn môi, nhẹ nhàng nói, "Không phải tôi trốn tránh trách nhiệm
làm mẹ chồng mà người phục vụ bà đẻ đã được đào tạo chuyên môn, họ biết
điều gì tốt nhất đối với sản phụ".
Vu Phân xua tay, "Đào tạo kiểu gì
thì cũng không bằng người từng trải được. Đó là bà sợ bẩn, sợ vất vả. Ờ, bà là phu nhân, đương nhiên không thể hầu hạ người khác được, bình
thường chỉ có người khác hầu hạ bà. Không sao, Thư Sướng là tôi sinh ra, tôi sẵn sàng làm mọi việc cho nó".
Trữ Ái Lâm dở khóc dở cười, "Bà
thông gia, Thư Sướng là vợ Địch Văn, là con dâu tôi, tại sao tôi lại
không chịu chăm sóc nó? Có điều..."
"Biết rồi, bà sợ chính mình chân
tay vụng về đúng không? Bà cứ yên tâm, để tôi làm là được. Bà chỉ đẻ một đứa còn tôi đẻ những hai đứa, tôi có đủ kinh nghiệm. Năm đó lúc sinh
Xướng Xướng tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, bây giờ Thư Sướng mới hơn hai
mươi, chăm sóc cũng thuận lợi hơn nhiều". Vu Phân tỏ ra rất hiểu đại
nghĩa.
"Bà thông gia, không phải như vậy. Ý tôi là... bà đã nhiều
tuổi rồi, phục vụ bà đẻ mệt lắm". Vừa nói xong, thấy sắc mặt Vu Phân
thay đổi, Trữ Ái Lâm vội im lặng vì biết mình lại lỡ miệng.
"Tôi già đâu mà già? Đấy là tôi không chăm sóc bản thân được như bà!" Âm điệu Vu Phân trở nên cao vút.
"Bà không già, không già chút nào cả". Trữ Ái Lâm thở dài, "Bà thông gia,
chúng ta có thể vào phòng nói chuyện hay không, đám y tá đã nhìn chúng
ta một hồi rồi kìa".
"Xướng Xướng ở trong phòng, không được cãi cọ trước mặt nó, phụ nữ có thai phải giữ cho tâm tình bình tĩnh". Vu Phân lườm.
Trữ Ái Lâm trợn mắt há mồm, bà lại đuối lí một lần nữa.
Bùi Địch Văn không nhịn được bật cười khi tưởng tượng đến cảnh mẹ đẻ mình bị mẹ vợ chỉnh cho thê thảm.
Thư Sướng lại thương mẹ chồng, cô vừa định lên tiếng, đột nhiên một cơn đau như xé ruột cuộn lên khiến cô kêu thành tiếng.
"Sao thế?" Bùi Địch Văn hỏi, nhẹ nhàng xoa bụng cô, cảm thấy em bé trong bụng động rất mạnh.
"Địch Văn, chắc là em sắp sinh rồi". Từng giọt mồ hôi hiện ra trên trán Thư Sướng.
Bùi Địch Văn đang điềm tĩnh tự nhiên đột nhiên luống cuống, sắc mặt trắng
xanh như tờ giấy. Anh đứng lên, ngồi xuống, ngồi xuống, lại đứng lên,
"Thư Sướng..." Anh hoảng sợ nắm chặt tay cô.
"Địch Văn, đừng căng thẳng, mau gọi mẹ". Thư Sướng nhắc nhở anh.
"A!" Anh luống cuống xoay người, "Mẹ..." Giọng nói đã trở nên biến dạng.
Hai người phụ nữ đang cãi nhau bên ngoài lập tức dừng lại, sau đó cùng đáp lời rồi chạy vào. truyện copy từ tunghoanh.com
"Sắp sinh rồi à?" Hai người nhìn nhau rồi cùng hỏi.
Thư Sướng đau bụng sinh hơi lạ, đau một hồi lại hết, nhưng vừa bưng bát
canh lên uống được mấy ngụm lại đau đến mặt mũi vặn vẹo. Lặp đi lặp lại
mấy lần, Bùi Địch Văn nhìn cô mà cảm thấy mình sắp phát điên.
"Thư Sướng, sinh mổ đi!" Anh thật sự không chịu nổi sự hành hạ như vậy, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng.
Thư Sướng cắn răng lắc đầu, cố gắng tỏ ra thoải mái, "Có phải anh sợ em
sinh thường rồi sau này dáng người sẽ biến dạng, đi cùng anh sẽ làm anh
mất mặt không?"
Mặt Bùi Địch Văn cứng đờ như một bức tượng đá, anh hít sâu một hơi, "Em còn đau thế này đến bao giờ nữa?"
"Anh đi hỏi mẹ xem, sinh con đều phải trải qua quá trình này, không có gì
đâu". Lại một cơn đau tràn tới, Thư Sướng nhắm mắt lại, cảm thấy sắp sửa ngạt thở.
Đương nhiên cô rất muốn sinh mổ, tiêm mũi thuốc tê, một
tiếng sau là xong xuôi hết. Mấy lần khám thai bác sĩ đều nói vị trí thai bình thường, đề nghị cô nên sinh thường. Hơn nữa sinh thường thì chỉ
cần một năm là lại có thể có thai, còn sinh mổ thì ít nhất cũng phải ba
năm.
Đây cũng là sự báo đáp của tình yêu! Sinh con đẻ cái cho người đàn ông mình yêu, sợ gì đau, sợ gì mệt mỏi?
Cô biết Bùi Địch Văn thích có con hơn bất cứ ai khác. Bọn họ từng mất một
đứa, khi cô có thai lần nữa, anh ôm chặt lấy cô ngay trước mặt các bác
sĩ và y tá. Khi đó cô nhìn thấy nước mắt vui sướng lấp lánh trong mắt
anh.
Cả thời kì cô mang thai, anh chưa bao giờ rời khỏi cô một ngày.
Để mua cho cô một món ăn vặt, anh có thể chạy khắp Hồng Kông, đến mùa
thu, cô vô tình nhắc tới khoai lang, anh lập tức gác lại công việc, cùng cô bay về Tân Giang.
Sau bảy tháng, anh tắm rửa cho cô, đi giầy cho cô, đi dạo cùng cô, nghe âm nhạc dưỡng thai, xem phim về các cảnh đẹp.
Bất cứ lúc nào cô cũng có thể cảm nhận được sự quý trọng của anh.
Cô thề, vì sự quý trọng này, cô phải làm cho anh càng hạnh phúc hơn.
Bùi Địch Văn lo lắng thở dài nhìn cô.
Rốt cục sau khi đau hai ngày một đêm, chắt trai của vua địa ốc Hồng Kông
Bùi Thiên Lỗi đã nhẹ nhàng đi tới thế gian này, không còn hành hạ bố mẹ
nó nữa.
Số tử vi cho thấy nó sinh vào giờ đại phú đại quý, một đời siêu phàm nổi bật.
Milan đưa tin này trước tiên.
Bùi Thiên Lỗi hơn tám mươi tuổi mừng rỡ như điên, đích thân đặt tên cho
chắt là Bùi Hạo Nhiên, lập tức sang tên một nửa cổ phần của mình cho nó.
Sau đó, theo miêu tả của y tá phòng sinh, khi con trai ra đời, vẻ mặt Bùi
Địch Văn đứng cạnh vợ rất kì dị, giống như cười lại giống như khóc, bàn
tay nắm tay vợ không ngừng run rẩy.
Sản phụ và con trai được đưa lại
phòng bệnh, Thư Sướng đủ ngủ một đêm, hôm sau tinh thần mới đỡ hơn một
chút. Phòng bệnh yên lặng, vừa mở mắt ra Thư Sướng đã nhìn thấy Bùi Địch Văn đang cúi đầu xuống nôi cười ngây ngốc.
"Địch Văn!" Cô khẽ gọi một tiếng.
Bùi Địch Văn quay đầu lại nhưng không quay người, "Thư Sướng, em tỉnh rồi!"
"Anh đang làm gì thế?" Cô hỏi, nhìn thấy tay anh đặt trong nôi.
"Nhiên Nhiên đang mút ngón tay anh, mút mạnh lắm", Bùi Địch Văn xúc động, hai mắt sáng lên, "Có điều nó vẫn chưa biết gọi bố".
Thư Sướng không nói được gì. Anh cho rằng con trai anh là thần đồng sinh ra đã biết nói hay sao?
"Mút ngón tay mất vệ sinh". Cô nói.
Bùi Địch Văn mỉm cười, "Anh đã sát khuẩn rồi. Hình như nó đói lắm, lúc em
ngủ nó cứ khóc suốt, cho nó bú bình nhưng nó không bú, cứ lắc đầu nguầy
nguậy. Anh vừa đưa tay đến miệng nó đã ngậm ngay lấy không chịu buông
ra, cũng không khóc nữa, hay thật. Bà nội bà ngoại lại đang cãi nhau vì
chuyện cho nó bú sữa mẹ hay sữa bò rồi".
"Đương nhiên là bú sữa mẹ", Thư Sướng nói quả quyết, "Ít nhất cũng phải bú tám tháng mới cai sữa".
Chắc là đã mệt, bé Hạo Nhiên chớp chớp mắt rồi ngủ mất. Bùi Địch Văn nhẹ
nhàng chỉnh lại chiếc chăn mỏng cho con rồi ngồi đến bên cạnh Thư Sướng, "Nhưng bú sữa mẹ thì ban đêm em sẽ không ngủ được".
"Đó là con trai
chúng ta mà, không ngủ được thì sao?" Thư Sướng gục đầu vào cổ anh, nhẹ
nhàng hỏi, "Địch Văn, con trai có xinh không?"
"Bây giờ nó vẫn đỏ hỏn, trên mặt đầy lông tơ, chả thấy đẹp trai mấy". Bùi Địch Văn thành thật trả lời.
Thư Sướng thở dài. Vẫn nói người đang yêu IQ sẽ hạ thấp, thực ra đàn ông
làm bố còn giảm IQ hơn nhiều, ngay cả nói dối một câu an ủi người khác
cũng không biết.
Vu Phân và bác sĩ đều hết sức ủng hộ cháu bú mẹ, như vậy em bé sẽ tăng cường khả năng miễn dịch.
Nhưng...
Thư Sướng nhìn con trai trong lòng với vẻ mặt như đưa đám, hai mẹ con đã
phấn đấu đủ một tiếng, nó bú mãi mà không ra sữa, cả mẹ lẫn con đều mướt mồ hôi, thằng bé lên
tiếng khóc lớn.
"Làm sao lại thế này?" Thư Sướng nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.
Bác sĩ cười, "Cô không biết bú sữa cũng là việc rất vất vả à? Em bé mới sinh còn yếu, lần đầu tiên có thể cần ngoại lực".
"Dùng máy hút sữa đi!" Trữ Ái Lâm nói, sau đó chột dạ nhìn Vu Phân. Bà không
có kinh nghiệm nuôi con, Bùi Địch Văn vừa sinh ra đã được giao cho vú
nuôi rồi.
Vu Phân trừng mắt, "Không được, máy hút sữa sau này căng
sữa mới được dùng, bây giờ mà hút thì Xướng Xướng sẽ đau đến phát điên.
Địch Văn, con hút đi!"
"Ơ?" Bùi Địch Văn trợn mắt há mồm.
Bác sĩ mím môi nhịn cười.
"Con là bố nó, con khỏe hơn nó, con không hút thì ai hút?" Vu Phân chính khí lẫm liệt.
Bùi Địch Văn đỏ bừng mặt, Thư Sướng cũng xấu hổ đỏ mặt, "Mẹ, mẹ đừng nói liên thiên".
"Liên thiên cái gì? Không tin con hỏi bác sĩ xem".
"Rõ ràng... rõ ràng là liên thiên!" Trữ Ái Lâm nổi điên không khống chế
được, dù gì Địch Văn cũng là Tổng giám đốc của Hằng Vũ, đàn ông hơn bốn
mươi tuổi bú sữa giúp con, người ngoài biết được sẽ cười đến rụng răng
mất.
Bùi Địch Văn sờ sờ mũi nhìn Thư Sướng. Thư Sướng nhìn anh.
"Oe..." Bé Hạo Nhiên trong lòng lại khóc lớn lên.
"Cho bú sữa ngoài đi!" Trữ Ái Lâm xót cháu trai.
"Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, để con dỗ cháu!" Bùi Địch Văn cẩn thận bế con đi lại trong phòng.
"Đã mấy ngày con không về công ty rồi, công việc dồn lại cả đống, chuyện
chăm sóc bà đẻ này cứ để mẹ với bà ngoại nó lo". Trữ Ái Lâm nói.
"Mẹ, con tự sắp xếp được". Bùi Địch Văn nói tiếp.
Bác sĩ đi ra ngoài trước, vừa đi vừa cố nhịn cười đến đỏ cả mặt.
Vu Phân và Trữ Ái Lâm bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt kiên quyết tiễn khách của Bùi Địch Văn, hai bà thoáng giật mình rồi cũng ra khỏi phòng bệnh.
Mọi người vừa đi Bùi Địch Văn đã đóng cửa phòng rồi quay lại nhìn Thư Sướng.
Đôi mắt Thư Sướng như hồ nước rung động.
"Phải bú thật à?" Hiểu chồng không ai bằng vợ, cô đã biết rõ ý Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn hơi nheo mắt nhìn con trai trong lòng, "Cũng không phải lần đầu tiên. Trước kia lần nào..."
"Địch Văn..." Thư Sướng gấp đến mức kêu to.
Bùi Địch Văn cười xấu xa, "Chỉ có điều không biết hôm nay sẽ có vị gì?"
Thư Sướng giả vờ trừng mắt nhìn anh, cả cổ cũng đỏ lên, "Địch Văn, như vậy có được không?"
"Vì con trai, có gì không được? Hơn nữa anh cũng nhớ nó", Bùi Địch Văn lật
áo ngủ rộng rãi của cô lên, nhìn bộ ngực trắng muốt của cô, cảm thấy hơi tức ngực, "Xướng Xướng..."
Tiếng gọi này cũng giống tiếng gọi của anh những lúc không cầm lòng được.
"Địch Văn..." Thư Sướng dịu dàng trả lời, để cho Bùi Địch Văn cúi xuống ngực, cảm giác ấm áp tràn khắp cơ thể. "Hơi đau", cô không nhịn được kêu lên.
"Hơi tanh, cũng hơi ngọt", Bùi Địch Văn thì thào.
Thư Sướng rên rỉ thành tiếng, cô cúi đầu nhìn thấy con trai cũng đang cọ
vào người mình. Trái tim rung động, cô đưa tay ôm lấy cả hai bố con.
Đây là hai người không thể thiếu trong cuộc đời cô! Hai mắt nóng lên, cô hôn lên mái tóc của Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn tránh ra nhường chỗ cho con trai, Hạo Nhiên đã bú được, phát ra tiếng động chụt chụt.
Mười ngón tay của hai vợ chồng đan vào nhau, hạnh phúc nhìn nhau, ánh mắt xa xăm như muốn nhìn đến suốt đời suốt kiếp.
***
Chẳng mấy chốc Hạo Nhiên đã được năm tháng. Mặc dù đang là cuối mùa thu nhưng khu nhà họ Bùi vẫn như mùa xuân.
Bây giờ Bùi Thiên Lỗi đã hoàn toàn bỏ mặc mọi chuyện của Hằng Vũ, vừa mở
mắt đã hỏi Hạo Nhiên ở đâu. Trữ Ái Lâm cũng chẳng muốn xoa mạt chược hay đi mua sắm với đám phu nhân nữa, càng ngày càng thích ở nhà chơi với
Hạo Nhiên. Ngũ Doanh Doanh bế Bùi Hân Nhi nhìn cảnh này, trong lòng cảm
thấy chua chua. Có điều Thư Sướng thật sự thương yêu Hân Nhi, cũng không hề giảm bớt yêu thương sau khi đã sinh Hạo Nhiên. Bùi Địch Văn cùng cô
đến Nhật Bản nghỉ ngơi, cô để Hạo Nhiên ở nhà, lại cho Hân Nhi đi theo.
Nhìn khuôn mặt cười tươi của Hân Nhi trong đoạn video quay bằng điện thoại
di động, Ngũ Doanh Doanh không thể oán trách vận mệnh bất công nữa.
Có điều Bùi Lạc Lạc lại có ý kiến.
"Thư Sướng, tại sao Nhiên Nhiên còn không biết gọi cô?" Hạo Nhiên đã có thể
bập bẹ mấy chữ, thỉnh thoảng lại gọi được "ba", "mẹ", nhưng cô ta đã dạy bao nhiêu lần nhưng Hạo Nhiên vẫn chỉ biết chu miệng, không chịu gọi
một tiếng "cô" nào.
Hơn nữa Hạo Nhiên còn phân biệt được mọi người,
bình thường không cho người lạ bế, nhìn thấy người quen lại cười toét
miệng, dang rộng hai tay ê a. Bùi Lạc Lạc đi nước ngoài một chuyến về,
cậu ta thấy lạ, vừa chạm vào người đã khóc ầm lên.
"Mùi nước hoa trên người em đậm quá". Bùi Địch Văn nói.
Cô ta tẩy sạch mùi nước hoa, dùng loại dầu gội đầu Thư Sướng thường dùng, vì vậy Hạo Nhiên mới chịu để cho cô ta bế.
"Cháu là cún con à? Sao mũi lại thính như vậy?” Bùi Lạc Lạc trợn mắt nhìn cháu.
Hạo Nhiên nháy mắt, vừa nhìn thấy Bùi Địch Văn tới lại cười tươi.
Trong nhà họ Bùi, cậu ta thích Bùi Địch Văn nhất.
"Em mới là cún con", Bùi Địch Văn bế con, lườm Bùi Lạc Lạc, "Hạo Nhiên thông minh, không thích phụ nữ trang điểm lòe loẹt”.
Bùi Lạc Lạc cong miệng, "Biết rồi, trong mắt anh giai nhân thanh tú như Thư Sướng mới là người đẹp thực sự. Mưa dầm thấm đất, quan điểm thẩm mỹ của Hạo Nhiên cũng trở nên lệch lạc mất rồi".
Nói đến cũng thật buồn
nôn, sau khi sinh Hạo Nhiên, tình yêu của Bùi Địch Văn dành cho Thư
Sướng chỉ tăng chứ không giảm. Cảnh hai vợ chồng liếc mắt đưa tình với
nhau thật khiến cho người ta nổi da gà nhưng cũng không nhịn được hâm
mộ.
Nếu Tống Dĩnh còn sống mà nhìn thấy cảnh này thì sợ rằng sẽ rơi
cả con ngươi ra mất. Cô ta vẫn nói Bùi Địch Văn là động vật máu lạnh.
Ôi, chỉ cần gặp đúng người, động vật máu lạnh cũng lập tức sôi trào nhiệt huyết.
"Cô, cô..." Bùi Lạc Lạc quay mặt Hạo Nhiên lại, cười thật tươi, muốn làm Hạo Nhiên cười theo.
Hạo Nhiên ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.
Ôi, Bùi Lạc Lạc thở dài thất bại.
Thư Sướng từ bên ngoài đi vào nhìn thấy, cô bật cười, "Hai anh em nhà anh
thật sự rất giống nhau, đều coi Hạo Nhiên là thần đồng hết, nó mới được 5 tháng mà!"
Cô cười bế con trai lên, thơm lên khuôn mặt trắng mịn của nó, "Cứ từ từ rồi sẽ ổn, Hạo Nhiên nhà chị sẽ không chỉ biết gọi cô mà
còn biết gọi dượng nữa, đúng không?"
Bùi Lạc Lạc tức giận bất bình, "Hừ, sau này sinh con trai em nhất định phải để nó lớn tướng mới được gọi bác trai bác gái".
"Được thôi! Vậy chị biết biết bố của con trai em là ai không?" Thư Sướng chớp mắt.
"Đương nhiên là một người đàn ông", Bùi Lạc Lạc nói quả quyết, "Có điều anh ấy phân biệt phương hướng rất kém, suốt ngày bị lạc đường!"
"Không phải là Diệp Thông đấy chứ?" Tháng trước Diệp Thông đến Hồng Kông du lịch,
hẹn Thư Sướng ra ngoài ăn cơm. Thư Sướng và Bùi Lạc Lạc cùng đi, cơm
nước xong cô phải về trông Hạo Nhiên nên nhờ Bùi Lạc Lạc dẫn Diệp Thông
đi dạo, làm tròn vai chủ nhà giúp cô. Không ngờ hai người đi dạo phố
Temple lại lạc nhau, Lạc Lạc tìm đến mười hai giờ đêm mới nhìn thấy Diệp Thông ở góc phố, cô ta suýt nữa khóc vì sốt ruột.
"Không được nhắc tới hắn ta, siêu ngốc, lại còn cãi bướng, chê em không biết dẫn đường", Bùi Lạc Lạc tức giận.
Thư Sướng cười ha ha, "Đàn ông ngốc không tốt sao?"
"Tốt cái gì, thấy phụ nữ khóc là sợ đến ngẩn người, ngay cả một lời an ủi
cũng không biết đường nói", không biết tại sao Bùi Lạc Lạc lại đỏ bừng
mặt, "Nhiên Nhiên không chịu gọi em, chán thật, em... em đi dạo phố
đây".
Thư Sướng cười đưa mắt nhìn cô ta rồi cầm lấy một món đồ chơi đặt vào tay Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên đẩy ra, hai mắt đen láy nhìn chăm chú về phía chiếc máy tính xách tay.
"Nhiên Nhiên, đừng nói với mẹ là con cũng cuồng công việc như bố con đấy nhé", Thư Sướng vui vẻ cọ cằm vào cổ con trai, Hạo Nhiên cười khanh khách
không ngừng, "Mẹ hi vọng con sống đơn giản và vui vẻ một chút".
"Con trai anh là một tuấn kiệt", Bùi Địch Văn vừa đi từ bên ngoài vào vừa nói.
"Sao anh biết?" Thư Sướng hỏi.
"Vì nó thức thời chứ sao! Từ lúc sinh ra vận mệnh của nó đã được xác định,
nó chính là người thừa kế tương lai của Hằng Vũ, vì vậy đã biết điều
chuẩn bị tinh thần để trở thành một người cuồng công việc".
Thư Sướng thở dài, "Xuất thân phú hào là may mắn hay là bất hạnh?"
Bùi Địch Văn kéo cô vào lòng, "Xuất thân không quan trọng, quan trọng là
người sau này sẽ sống với nó đến già. Có người mình yêu bên cạnh, có khổ cũng là hạnh phúc".
"Địch Văn, anh có hạnh phúc không?" Cô đã hỏi
câu hỏi này rất nhiều lần, nhưng cứ thỉnh thoảng cô lại không tự chủ
được muốn khẳng định một chút.
"Thư Sướng, em có hạnh phúc không?" Anh mỉm cười hỏi ngược lại.
Đáp án sớm đã rõ ràng.
Cô gật đầu điềm nhiên.
Anh trả lời cô bằng một nụ hôn nồng nàn.
Những ngày chung sống không phải chỉ có cười vui, có lúc cũng có phiền muộn,
có cãi vã, nhưng chỉ cần hai người yêu nhau thì tất cả đều sẽ mưa thuận
gió hoà. Cuộc đời ngắn lắm, có vô số người vội vã đến rồi lại đi. Cuộc
đời dài lắm, may mà có anh nắm tay vượt qua, đối mặt với khó khăn, với
cái chết cũng không có gì sợ hãi, ít nhất mỗi ngày trôi qua đều là một
ngày hạnh phúc.
Tình yêu cũng vậy, cuộc đời cũng vậy, không phải đóa
hoa nở ra khi chờ đợi, mà là kết quả đạt được sau khi cố gắng. Hãy quý
trọng những người bên mình, đừng để đến khi mất đi mới thấy nuối tiếc.
Hãy yêu nhau ngay từ bây giờ, khi vẫn còn kịp!
Bé Hạo Nhiên đã ngủ rồi.
Bùi Địch Văn mang laptop ra bàn ngoài, ngồi xuống chăm chú phê duyệt giấy
tờ. Thư Sướng pha cho anh một cốc cà phê rồi cầm một quyển sách ngồi đọc bên cạnh. Không lâu nữa cô sẽ trở lại tòa soạn làm việc.
Cho dù đã
là thiếu phu nhân của Hằng Vũ, cho dù đã là mẹ của Hạo Nhiên nhưng cô
vẫn nhất định phải độc lập, phải tự lập. Đây cũng là nguyên do khiến
người đàn ông xuất chúng trước mặt cô này yêu cô say đắm.
Một làn gió thu thổi vào qua cửa sổ đóng hờ mang theo mùi hoa hồng thoang thoảng.
Bên ngoài phòng ngủ của họ là một vườn hoa hồng do Bùi Địch Văn dặn người
làm vườn trồng. Anh nói khi yêu, anh chưa từng tặng hoa cho cô, bây giờ
anh trồng cho cô cả một vườn hoa.
Lãng mạn vốn không có định nghĩa,
cô không quá khắt khe với những thứ bề ngoài. Có điều một khi người đàn
ông này lãng mạn cô lại không thể không cảm động.
Hoa hồng đã nở rộ,
mùi thơm càng nồng nàn hơn. Cô hít sâu mấy hơi, nhớ tới các văn nhân đều hay so sánh tình yêu với hoa hồng. Trong cuộc đời cô, hoa hồng từng nở
ra ba lần. Cô cũng từng lạc lối, từng ngỡ ngàng, từng mất mát, nhưng
cuối cùng cô vẫn tìm được một vườn hoa hồng thuộc về cô.
Cô ngẩng đầu dịu dàng nhìn Bùi Địch Văn bên cạnh, nhận ra cốc cà phê của anh đã cạn sạch.
"Địch Văn, anh có cần nữa không?" Một câu hỏi rất đời thường, đây chính là cuộc sống, đây chính là cuộc đời.
Bùi Địch Văn rời ánh mắt khỏi màn hình máy tính, hình nền máy tính của anh
bây giờ là ảnh Thư Sướng bế Hạo Nhiên ngồi chơi dưới gốc cây.
"Có, Xướng Xướng!" Anh trả lời dịu dàng.
Sau đó hết thảy yên tĩnh lại...
Hoa hồng trong vườn nhẹ nhàng đung đưa theo gió, người trong phòng... mộng đẹp hoa thơm!