May mắn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nghe Thư Sướng nói đã trúng tuyển vào Hoa Đông buổi chiều, Thư Tổ Khang và Vu Phân đều sững sờ.
"Xướng Xướng, con không lừa người ta đấy chứ?" Vu Phân lo lắng hỏi.
"Xướng Xướng, chuyện công việc giấu được nhất thời chứ không giấu được
cả đời, không phải chuyên ngành của con thì sớm muộn cũng sẽ lộ tẩy".
Thư Tổ Khang răn dạy thấm thía.
Thư Sướng cảm thấy bố mẹ mình đúng là dân lành mẫu mực.
Cô vỗ ngực bảo đảm, "Bố, mẹ, không có chuyện đó đâu, bọn họ hài lòng với tiềm lực của con gái bố mẹ nên mới tuyển con vào. Để báo đáp ơn tri ngộ của bọn họ, con cũng miễn cưỡng đồng ý làm việc cho họ!"
Thực ra trong lòng cô không hề chắc chắn. Đến thư viện thành phố mượn
hai cuốn sách kinh điển là "Pháp luật đại toàn" và "Tin tức học", định
ngày thường không thắp hương, gần chết mới ôm chân Phật nhưng vừa lật
vài tờ Thư Sướng đã đau đầu rồi. Cô nghĩ bụng, nếu trong vòng vài ngày
mình đã có thể học cấp tốc thành một phóng viên đạt chuẩn thì những nhân tài đã học mấy năm tại khoa báo chí cứ đâm đầu vào tường chết luôn đi
cho rảnh nợ.
Cứ thế, Thư Sướng thấp thỏm lo âu đến tòa soạn trình diện.
Theo thông lệ của tòa soạn, tất cả mọi nhân viên mới tốt nghiệp đại học
hoặc cao học được tuyển vào đều phải tới kiến tập tại tổ hiệu đính hoặc
trực đường dây nóng ca đêm, một năm sau mới tiếp tục được điều tới các
bộ phận khác. Rất nhiều nhân viên mới rất bất mãn với công việc hiệu
đính, một thạc sĩ chuyên ngành báo chí không được lập tức tham gia phỏng vấn viết bài mà phải soi kĩ từng chữ trong bản thảo vào ca đêm quả thực là chuyện có thể khiến tuổi xuân và sức chiến đấu bị bóp chết.
Nhưng tòa soạn không nghĩ như vậy, chính xác là những nhân tài mới ra lò đều có lòng nhiệt tình hừng hực như lửa, nhưng không có thời gian làm
nguội thì sẽ không thể viết ra những tin tức có chất lượng.
Cùng đợt tuyển dụng với Thư Sướng còn có bốn người khác, ba nam một nữ,
Phòng nhân sự nhanh chóng phân công công việc cho mấy người này, hai
người đến tổ hiệu đính, hai người trực đường dây nóng ca đêm. Lúc đó Thư Sướng còn thầm thấy vui mừng, có một năm này, chỉ cần khiêm nhường một
chút là cô có thể tiếp thu được khá nhiều kiến thức, học hỏi được khá
nhiều kinh nghiệm.
"Trưởng phòng, còn tôi thì sao?" Một hồi lâu sau khi phân công bốn người kia Thư Sướng vẫn không nghe thấy Trưởng phòng nhân sự nhắc tới tên
mình.
Trưởng phòng nhân sự tóc đã hoa râm, hai má gầy gò, đeo kính cận dày cộp không khác gì hai cái đít chai, "Lát nữa sẽ có người tới nhận cô".
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông trung niên hơi mập mạp
từ bên ngoài đi vào, "Cô chính là Thư Sướng?" Ông ta đánh giá Thư Sướng
từ trên xuống dưới.
Thư Sướng thận trọng gật đầu.
"Đi thôi, xe đang chờ bên dưới!" Người đàn ông trung niên quay đầu đi luôn.
"Đi đâu?"
"Tòa án".
Thư Sướng bất an quay lại nhìn Trưởng phòng nhân sự, Trưởng phòng vùi
đầu vào đống công văn không hề nhìn lên. Cô mím môi không dám hỏi nhiều, theo người đàn ông trung niên xuống lầu ngồi vào xe.
"Cô vừa mới tới à?" Tài xế nhìn cô như xem khỉ trong vườn thú, đánh giá
cô một hồi rồi thầm thì một câu, "Cũng rất tầm thường mà!"
Thư Sướng ngỡ ngàng chớp chớp mắt như lạc vào trong sương mù.
Người đàn ông trung niên tự giới thiệu mình tên là Thôi Kiện, giống tên
một ngôi sao ca nhạc rock 'n roll, ông ta làm việc ở phòng pháp trị, sau này Thư Sướng sẽ đi theo ông ta để thực tập.
"Tưởng... tôi phải đến tổ hiệu đính cơ mà?" Thư Sướng thắc mắc.
"Cô biết cái gì gọi là hiệu đính không?" Thôi Kiện nhếch miệng cười.
Thư Sướng muốn nói không phải là kiểm tra bản thảo hay sao, nhưng cô
không biết trong tòa soạn nên diễn đạt bằng thuật ngữ chuyên nghiệp nào
nên chỉ lắc đầu rất biết điều.
"Người ta học báo chí mấy năm, đến tổ hiệu đính là để rèn luyện. Cô
không biết gì hết thì rèn luyện cái gì? Đi sát theo tôi, học hỏi cho tử
tế".
Thư Sướng xấu hổ cúi đầu. Tính ra từ nhỏ cô đã học rất khá, ít khi thua
kém người khác, lên đại học năm nào cô cũng được học bổng, không ngờ hôm nay trong mắt người khác cô lại không khác gì một đứa ngớ ngẩn.
Cô khẽ cắn môi nhẫn nhịn.
Thư Sướng đi theo Thôi Kiện ba tháng, việc cô làm nhiều nhất là xách túi giúp Thôi Kiện như một người hầu. Cô xem Thôi Kiện phỏng vấn, nghe ông
ta hỏi, ông ta viết bài xong cô lại chăm chú đọc. Buổi tối sau khi về cô sẽ nhớ lại chi tiết buổi phỏng vấn trong ngày rồi tự mình tập viết một
bài.
Dần dần cũng xem như tích lũy được một chút tâm đắc, buổi tối về đến
nhà, Thư Sướng lại nghiền ngẫm tỉ mỉ mỗi một tin tức trên Hoa Đông buổi
chiều sau đó viết bút kí. Thời gian đó trên tay Thư Sướng không bao giờ
thiếu tự điển Tân Hoa, xem TV phải xem kênh thời sự. Nhìn dòng chữ
"Nguyễn Văn A, phóng viên Hoa Đông buổi chiều" cuối mỗi bản tin trên
báo, cô không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Thực ra Thư Sướng không biết lúc này chính cô cũng được người khác hâm mộ.
Thôi Kiện đã làm việc ở mảng pháp trị bao nhiêu năm, quen biết rất nhiều người, các sự kiện ông ta phỏng vấn đều là đại sự, kinh nghiệm rất
phong phú, thuộc về loại phóng viên chủ chốt của Hoa Đông buổi chiều.
Được đi theo học hỏi một phóng viên nổi tiếng như vậy là điều bao nhiêu
người khác muốn cầu cũng không được.
Thư Sướng học công trình mà lại được hậu đãi như vậy, việc này khó tránh khỏi bị người khác bàn tán, hơn nữa còn là Tổng biên tập chỉ đích danh, vì vậy tin đồn trong tòa soạn về Thư Sướng bắt đầu ào ào vũ bão.
Nhưng đến mấy tháng sau Bùi Địch Văn vẫn cứ thờ ơ với Thư Sướng, có lần
gặp nhau trong thang máy, Thư Sướng lễ phép chào hỏi anh mà anh chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng, thậm chí cũng không thèm nhìn cô.
Khi đó cũng có những người khác ở bên cạnh.
Mọi người rất buồn bực, không tìm được bất cứ một dấu hiệu mờ ám nào
giữa hai người, vì vậy họ lại suy đoán Thư Sướng là thiên kim tiểu thư
của ông nọ bà kia, thuộc dạng kị binh bay nhảy dù xuống tòa soạn. Tân
Giang rất nhỏ, một hôm có một đồng nghiệp nhìn thấy Thư Sướng dắt Thư
Thần đến McDonald, chỉ nói chuyện vài câu người đó đã có thể kết luận
nhà cô chỉ là một gia đình bình thường.
Phải cũng không đúng, trái cũng không đúng, cuối cùng kết luận của mọi người là số Thư Sướng đỏ không đỡ nổi.
Đến tháng thứ tư Thôi Kiện không còn cho Thư Sướng xem bản thảo bài viết của mình nữa. Có hôm Thôi Kiện nhận nhiệm vụ phỏng vấn tuyên truyền xây dựng hệ thống pháp chế mới, ông ta dẫn Thư Sướng đến phỏng vấn hai quan toà, sau khi trở về ông ta nói với Thư Sướng, "Bắt đầu từ hôm nay cô tự viết bài".
Việc này không làm khó được Thư Sướng, có đề cương các bài phỏng vấn của Thôi Kiện, dựa trên những tâm đắc tự mình rút ra sau mấy tháng nghiền
ngẫm, cả đêm cô cân nhắc từng chữ một, hôm sau cầm bản thảo vui vẻ chạy
tới đưa cho Thôi Kiện xem.
"Tôi không cần xem, cô đưa thẳng cho Tổng biên tập đi". Thôi Kiện nói.
Thư Sướng sững sờ.
Văn phòng của Bùi Địch Văn là một căn phòng cực rộng chia làm hai phần
trong ngoài. Tiếng điện thoại ở gian ngoài liên tiếp vang lên, có một
phụ nữ trung niên nhìn có vẻ cực kì tháo vát đang ứng phó những âm thanh này. Cửa phòng ngoài đang mở, Thư Sướng nhìn thấy trong phòng có một
cái bàn làm việc siêu rộng và một chiếc sofa bọc da cũng rất rộng, ngoài ra còn có một tủ sách hoàn toàn bằng kính và phòng vệ sinh ốp đá cẩm
thạch trắng như tuyết.
Thư Sướng đứng năm giây bên ngoài rồi mới lấy dũng khí đi vào.
"Cháu đến đưa bản thảo cho Tổng biên tập xem". Cô căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Người phụ nữ trung niên nhíu mày, ánh mắt nhìn cô rất giống nhìn người
ngoài hành tinh. Bà nhấc điện thoại lên báo cáo với Bùi Địch Văn.
"Đi vào đi!" Bà ta mở cửa phòng trong ra cho Thư Sướng.
Thư Sướng bối rối đứng trước bàn làm việc của Bùi Địch Văn như một em bé mắc lỗi.
Lúc này đang là giữa mùa thu, cửa sổ văn phòng mở rất rộng, cơn gió hây
hẩy từ bên ngoài thổi vào phòng mang theo hơi thở của mùa thu. Bùi Địch
Văn mặc một chiếc sơ mi màu vàng nhạt, quần âu màu xám nhạt, khí chất
nho nhã tỏa ra mãnh liệt.
"Đây chính là thành quả thực tập bốn tháng của cô?" Ngón tay thon dài
của Bùi Địch Văn gõ lên bài viết, ánh mắt hùng hổ dọa người.
"Tôi... tôi sẽ... tiếp tục cố gắng". Thư Sướng căng thẳng lắp ba lắp bắp.
"Cố gắng?" Bùi Địch Văn nhướng mày, "Cô định cho tôi nhìn thấy cô cố
gắng như thế nào? Lúc đầu vào đây cô còn tự hào mình là người tỉnh táo
cơ trí, nó thể hiện ở đâu? Bản thảo này có năm lỗi chính tả, bố cục
chỉnh thể hoàn toàn dựa theo lối viết của phóng viên Thôi, không có một
chút dấu ấn cá nhân nào của cô. Người như vậy ở tòa soạn này chỉ cần đưa tay là vơ được cả nắm, bây giờ cô nên suy nghĩ một chút xem mình có phù hợp với công việc này hay không?"
Nước mắt Thư Sướng lập tức trào ra.
"Nếu cô muốn nghỉ việc thì tôi sẽ thông báo cho phòng tài vụ không phạt
tiền vi phạm hợp đồng". Bùi Địch Văn phất tay, trang bản thảo bay tới
dưới chân Thư Sướng như hoa rơi.
Thư Sướng không biết mình đã đi ra khỏi phòng Tổng biên tập như thế nào. Cô thật sự rất muốn nói tôi không làm nữa, nhưng bản tính không chịu
khuất phục lại khiến cô vẫn nhịn xuống.
Về đến nhà, cô cân nhắc từng chữ một, tìm ra lỗi chính tả, sau đó viết
lại bản thảo một lần. Cảm thấy không hài lòng lắm, cô xé đi viết lại, cứ thế đến bình minh tổng cộng cô đã viết bản thảo này đủ mười hai lần.
Hôm sau cô đi đến phòng Tổng biên tập với đôi mắt thâm quầng. Bùi Địch
Văn đang giao ban sáng với mấy vị Trưởng phòng, thư kí nói với anh Thư
Sướng đã đến. Anh đi ra, cửa phòng vẫn mở.
"Không được". Đọc xong bản thảo của cô, anh lạnh lùng nói.
Thư Sướng trợn mắt nhìn anh, chỉ có đúng hai chữ như vậy thôi sao? Nói thêm một chữ sẽ chết à?
"Vẫn là câu nói đó, không có một chút đặc sắc nào".
Bùi Địch Văn không nhìn cô nữa mà xoay người đi vào phòng.
Trước mặt các vị trưởng phòng, anh đóng sầm cửa nhốt cô ở bên ngoài.
Thư Sướng đỏ mắt đi xuống lầu, cố chịu đựng đến nhà vệ sinh rồi cất
tiếng khóc nức nở. Cô cảm thấy một loại thất vọng trước đó chưa từng có, không thể tìm thấy một chút tự tin nào.
Cô lén gọi điện thoại cho Dương Phàm để tìm kiếm sự động viên, Dương
Phàm thở dài, "Trong công việc sao có thể không có khó khăn được, cố
chịu đựng đi em!"
Rửa mặt rồi đi ra, cô theo Thôi Kiện đến trại tạm giam phỏng vấn một
phạm nhân sắp bị thi hành án tử hình. Lúc đi qua một siêu thị, cô bảo
tài xế dừng lại, chạy vào mua một gói kẹo sữa Alpenliebe, sau khi ăn
liền mấy viên cô mới đè được sự buồn bực trong lòng xuống.
"Đúng là trẻ con". Nghe tiếng nhai kẹo thật mạnh của cô, Thôi Kiện bật cười lắc đầu.
Phỏng vấn đến tối mới về tòa soạn, lúc đợi thang máy hai người lại gặp
Bùi Địch Văn đi xuống. Thôi Kiện
chào hỏi anh, còn cô thì quay đầu sang
một bên làm như đang xem đoạn quảng cáo kim cương phát trên TV.
"Kim cương vĩnh hằng, trường tồn mãi mãi". Lời quảng cáo thật hay, nghe
thấy là mọi người sẽ động lòng. Bao giờ mình cũng có thể viết ra những
bản tin để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta nhỉ?
Thư Sướng cúi đầu nhẹ nhàng thở dài.
Một năm đã qua, bốn nhân viên vào cùng đợt cô đã rời khỏi tổ hiệu đính
để đến phòng tổng hợp và phòng nhà đất, chẳng bao lâu họ sẽ có thể viết
bài độc lập. Thư Sướng vẫn ở phòng pháp trị, vẫn đi theo Thôi Kiện, vẫn
chỉ viết cho một mình Bùi Địch Văn đọc, không bao giờ có tin được đăng,
vẫn thường xuyên bị anh mắng nước mắt nhạt nhòa.
Thư Sướng cảm thấy có lẽ mình thật sự chính là một khúc gỗ mục, cả đời này cũng không thể đâm chồi nảy lộc được.
Sau này mỗi khi nhớ lại giai đoạn đó Thư Sướng cũng bội phục khả năng
nhẫn nhịn của mình. Cô giống như cô gái che ô giấy dầu trong thơ của Đới Vọng Thư , u sầu như tử đinh hương, dù che ô nhưng trái tim vẫn nước
mưa thấm ướt. Thảo nào Giả Bảo Ngọc nói con gái được làm bằng nước, cô
thực sự tràn đầy đồng cảm.
Nhưng sau khi khóc, tâm tình được phát tiết, hôm sau cô lại có thể sục sôi ý chí chiến đấu để làm lại từ đầu.
"Ờ, cũng tạm được". Rốt cục có một ngày Bùi Địch Văn nói như vậy sau khi đọc xong bài viết của cô.
Thư Sướng hơi há miệng không dám tin, cô cho rằng mình đã nghe lầm.
"Sao thế?" Bùi Địch Văn nhìn thấy từng giọt nước mắt chảy dài trên má cô.
"Anh đúng là một Tổng biên tập keo kiệt". Cô cố gắng một năm, chịu đựng
bao vất vả người khác không tưởng tượng được, cuối cùng chỉ nhận được
một câu đánh giá hời hợt như vậy.
"Chẳng lẽ em muốn anh nói rằng bản thảo này của em hoàn mỹ không tì vết?" Anh nhìn cô.
"Nhưng anh không thể luôn im lặng bắt em lần mò qua sông như người mù
thế được". Một giáo viên tốt phải nói đi đôi với làm, cô lấy can đảm
nhìn thẳng vào mặt anh.
"Nếu anh vẽ đường cho em thì đó là đường của anh chứ không phải của em.
Muốn tìm ra con đường của riêng mình thì em chỉ có cách lần mò chứ không có đường tắt. Bây giờ em đã qua được sông rồi. Bắt đầu từ ngày mai em
có thể phỏng vấn độc lập".
Cô nhìn anh, đột nhiên hiểu sự khổ tâm của anh. Nếu anh không nghiêm
khắc như vậy thì có lẽ cô đã từ bỏ. Cả người cô như quả bóng xì hơi, nhớ lại mình đã oán hận nguyền rủa anh vô số lần trong một năm qua, cô
không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô đứng trước mặt anh, xấu hổ vô cùng.
Bùi Địch Văn cười cười, mở ngăn kéo lấy ra một gói nhỏ nhét vào tay cô.
"Đây là cái gì?"
"Mang về rồi xem". Anh đưa cô ra cổng, dặn cô bài viết độc lập đầu tiên vẫn phải mang tới cho anh xem.
Trở lại phòng làm việc, mở bọc giấy ra, cô ngây người. Là mấy thanh kẹo sữa Alpenliebe, anh ta... tại sao anh ta lại biết?
Đối tượng phỏng vấn lần đầu tiên của Thư Sướng là một người phụ nữ Quý
Châu phạm tội buôn người bị sa lưới ở Tân Giang. Với miếng mồi giúp
người khác tìm việc, bà ta đưa các cô gái chưa từng ra khỏi xóm làng đến thành phố, sau đó bán đến những vùng nông thôn hẻo lánh lạc hậu ở Sơn
Đông hay Tứ Xuyên.
Trước khi phỏng vấn Thư Sướng đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị dàn ý
phỏng vấn. Nhưng đến lúc phỏng vấn thật sự thì không biết là vì quá hưng phấn hay là quá căng thẳng mà đầu óc nóng lên, cô không nhớ được gì
nữa.
May là người phụ nữ đó nói được tiếng phổ thông rất chuẩn, hơn nữa là
một người từng trải giang hồ, bà ta không sợ hãi rụt rè như những phạm
nhân khác mà rất vui vẻ nói về bản thân.
Cả quá trình phỏng vấn Thư Sướng chỉ mở máy ghi âm rồi ngồi nghe, bà ta
lần lượt kể những chuyện mạo hiểm mình gặp phải trong quá trình hành
nghề một cách sinh động như thật, nạn nhân bao nhiêu tuổi, tướng mạo ra
sao, bán giá thế nào, vân vân.
Thư Sướng nghe mà sửng sốt, một người nhìn bề ngoài không khác gì một
phụ nữ nông thôn cực kì thông thường, có xuất hiện ngoài đường cũng
không có ai để ý tới, ai có thể nghĩ rằng bà ta lại là trọng phạm đã bị
Bộ công an truy nã rất lâu?
"Cô phải viết về tôi thật chính xác, đừng cắt xén gì cả. Sau này sẽ
không còn cơ hội như vậy nữa". Nhìn bộ quần áo tù trên người, người phụ
nữ đó than một tiếng.
Thư Sướng gập máy tính lại, đột nhiên cô hỏi, "Nếu một người như tôi mà bán đi thì sẽ được bao nhiêu tiền?"
Người phụ nữ chăm chú nhìn Thư Sướng một hồi rồi tặc lưỡi, "Cô không đáng mấy đồng".
Thư Sướng choáng váng.
"Cô xem, người cô gầy thế này, ngực không to, mông nhỏ, vừa nhìn đã thấy không có tướng sinh con trai. Yếu ớt gió thổi là ngã, không những không làm được việc mà còn phải tìm người hầu hạ nữa. Cô lại biết chữ, đầu óc xoay chuyển nhanh, cả ngày chỉ nghĩ cách chạy trốn. Phụ nữ thành phố
chỉ nhìn được mà không dùng được, người ta bỏ nhiều tiền ra mua về thì
rõ ràng là không sáng suốt".
Cậu cảnh vệ đứng gác ngoài cửa che miệng cười trộm.
Thư Sướng vẫn chưa hết bàng hoàng, khó trách người ta vẫn nói thủy tổ
của loài người không hề biết đến tình yêu, nam nữ đến với nhau cũng
giống hệt như các động vật các, chẳng qua là để sinh sản đời sau. Tất cả khí chất, văn hóa, học thức, nội tâm đều không có bất cứ vai trò gì.
Dương Phàm có thể yêu thương mình, mình đúng là vô cùng may mắn, từ giờ phải quý trọng tình cảm này hơn nữa mới được.
Đi phỏng vấn về, cô ngồi viết bài trong phòng làm việc, trong đầu vẫn
luẩn quẩn câu nói của người phụ nữ đó, trời tối lúc nào cô cũng không
hay biết. Có những đoạn không nhớ rõ lắm, cô lại bật máy ghi âm lên nghe lại.
Có người nhẹ nhàng gõ cửa, cô dụi mắt ngẩng đầu lên, phát hiện các đồng nghiệp đều đã về hết rồi.
"Bản thảo viết thế nào rồi?" Bùi Địch Văn chờ mãi không thấy nên đến đây giục cô.
Lúc này máy ghi âm đang phát đến đúng đoạn cô hỏi mình đáng giá bao nhiêu tiền.
Khóe miệng Bùi Địch Văn hơi co rút lại, ánh sáng trong mắt anh lấp lánh.
Cô luống cuống đưa tay tắt máy ghi âm, gương mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu đến nơi, "Bản thảo... xong ngay bây giờ đây".
"Vậy anh chờ!" Anh ngồi trước bàn làm việc của cô ngắm nghía chiếc máy ghi âm trên bàn.
Trán Thư Sướng lấm tấm mồ hôi, vất vả lắm cô mới có thể làm mình bình
tĩnh lại, sau đó viết xong bản thảo, in ra, cầm hai tay đưa đến trước
mặt Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn đọc rất tỉ mỉ, anh cầm bút đỏ khoanh một vòng tròn, trước mắt Thư Sướng tối sầm, điên rồi, lại có lỗi chính tả.
"Sửa lại chữ này xong là có thể đăng được rồi, phóng viên Thư ạ!" Anh mỉm cười nhìn cô.
Thư Sướng thở dài một hơi, mắt sáng như sao, cô cắn môi mơ ước, "Sau này sẽ thường xuyên nhìn thấy rất nhiều tin tức của phóng viên Thư Sướng,
hơn nữa còn là ở trang nhất".
"Ờ, có chí hướng đấy! Xem ra kẹo sữa vẫn có hiệu quả!"
"Tại sao anh biết em thích ăn kẹo sữa?" Cô ngượng ngùng hỏi.
"Bình thường gặp em vẫn thấy cô nhai lốp cốp suốt ngày. Em không sợ sâu răng à?"
"Sợ chứ, nhưng em không chống đỡ được sự cám dỗ này. Nhẹ nhàng trơn mượt như tơ, rất tinh tế, rất dịu dàng, trong vị ngọt có hương thơm của sữa, hì hì, em vẫn còn đấy, anh có ăn một viên không?" Cô mở túi xách lấy
một viên kẹo sữa ra đưa cho anh.
Anh xua tay, "Cảm ơn! Muộn lắm rồi, để anh đưa em về?"
"Không cần, có người tới đón em rồi". Cô không ngừng xua tay. Tối nay
Dương Phàm phải tiếp khách, sau khi xong việc anh sẽ đến bên này đón cô.
Anh đứng dưới ánh đèn chào tạm biệt cô, hai mắt rất sáng, phong thái bất phàm.
Cô cung kính đưa mắt nhìn bóng lưng anh, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
Thư Sướng có thể trở thành một phóng viên pháp trị xuất sắc, đó là nhờ
có một người thầy nghiêm như Bùi Địch Văn, đây là tầng quan hệ thứ hai
của bọn họ.
Tầng quan hệ thứ ba, Thư Sướng cho rằng anh là một lãnh đạo rất quan tâm đến nhân viên, thể hiện ở chỗ anh có thể nhận thấy cô thích ăn kẹo sữa.
Tầng quan hệ thứ tư...
Thư Sướng ôm đầu lớn tiếng rên rỉ, đầu cô vẫn nặng như chì vì say rượu.