Sau khi đám thực vật ấy thành công hóa thành người, Lâm Sâm sẽ dạy cho bọn họ những thường thức cơ bản của xã hội loài người, còn có thể phụ trách giúp bọn họ tìm một vài công việc nuôi sống bản thân, dù sao bên trong thế giới này nhân loại vẫn chiếm thế chủ đạo, tiểu yêu tinh bọn chúng muốn vui vẻ sinh tồn được nhất định phải học được cách giúp đỡ lẫn nhau.
Diệp Uy chính là một trong đám thực vật được Lâm Sâm thúc thành tinh kia, rất may mắn là hắn có tính chất đặc biệt của hoa hồng, ngoại hình đẹp trai tỏa sáng, tính cách rộng rãi nhiệt tình, lại vừa có mị lực vừa thích trêu ghẹo, vì thế vào một ngày đẹp trời lúc Lâm Sâm giới thiệu Diệp Uy vào làm việc trong một tiệm kem thì trùng hợp được một minh tinh nhìn trúng, thế là tiến thẳng vào Làng Giải Trí, lại may mắn được chọn đóng những bộ phim thần tượng đang hot tạo nên một cú hit, hiện tại đã là tiểu thịt tươi quốc dân nổi tiếng rồi.
Lâm Sâm cũng cảm thấy ngoại hình của Hàn Tu cũng rất khá, mặc dù không có loại hóc môn nam tính tăng cao mị lực kia như Diệp Uy, nhưng lại là một mỹ thiếu niên tuấn tú đáng yêu, Lâm Sâm nghĩ không bằng cứ đem cho Diệp Uy xem xem có bước vào được Làng Giải Trí không, nghĩ thế liền đem Hàn Tu giao cho hắn.
Tiểu Hàm Tu Thảo mới vừa thành tình kéo hành lý của mình, tâm tình hưng phấn lại thấp thỏm đi trên đường, từ đây đến cửa khẩu có rất nhiều người qua lại, thỉnh thoảng có người vì vội vàng di chuyển mà vô tình sượt qua người Hàn Tu, Hàn tu mỗi khi bị người chạm đến liền co rúm người lại, sau mười phút, cậu vô lực đi đến cửa khẩu, xa xa đã nhìn thấy một nam nhân trên người có yêu khí hướng về phía mình vẫy tay.
Hàn Tu vội vàng tăng nhanh bước chân.
Diệp Uy mang khẩu trang cùng đeo kính, ngữ khí xác định vô cùng chắc chắn nói: “Hàn Tu?”
“Là em, chào anh.” Hàn Tu căng thẳng, khom lưng chào.
“Ha ha, chào cậu.” Diệp Uy vui vẻ nở nụ cười, “Không cần khách khí như thế, cứ coi tôi là anh trai là được.” Chào hỏi qua lại xong, hắn một bên dẫn Hàn Tu đi ra ngoài, một bên đưa tay kéo lấy hành lý của Hàn Tu, động tác này khiến tay của hai người nhẹ nhàng đụng một cái, trong nháy mắt ngón tay đụng vào nhau ấy, Hàn Tu mặt đỏ lên, nhanh như chớp rút lấy bàn tay đang cầm hành lý của mình, một giây đồng hồ sau ngồi chồm hỗm trên mặt đất cuộn thành một cuộn tròn nhỏ!
Diệp Uy: “...... Phốc.”
“Xin lỗi xin lỗi!” Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu mặt đỏ tía tai đứng bật dậy, bởi vì đứng lên bất ngờ