“Chào cô, tôi đến tìm bác sĩ Khang.”
Chỉ tiếc nỗi, cô vừa mới lên tiếng đã khiến vẻ đẹp này đột ngột biến mất.
Không phải3 vì giọng nói của cô không hay, thật ra nghe vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng lời dạo đầu quen thuộc này khiến cô y tá ở bàn tiếp đón lập tức nh4ớ lại sự sợ hãi từng bị cô chi phối.
Cho đến giờ Miêu Tiêu không phải kiểu người không biết nhìn sắc mặt của người khác. Sở dĩ t8rước kia cô luôn trưng ra bộ mặt đơ đó là bởi cô chỉ muốn chữa hết bệnh, Khang Kiều hay cô y tá kia nghĩ cô thế nào đều không quan trọng7. Nhưng hiện tại thì khác rồi, cô không suy nghĩ vì mặt mũi của mình thì cũng phải suy nghĩ cho Khang Kiều.
Thế là dưới ánh nhìn2 bài xích của cô y tá, cô bèn gấp gáp giải thích: “Tôi không đến tìm anh ấy để khám bệnh, tôi có chút chuyện khác…”
“Anh ấy không ở đây.” Cô y tá hồi phục thần trí, gần như bật luôn ra câu trả lời theo quán tính.
“Không thể nào, nhất định anh ấy đang ở đây, tôi gọi điện thoại anh ấy không nghe, gửi wechat cũng không trả lời…” Nếu như không phải đang có bệnh nhân, chắc chắn Khang Kiều sẽ không thể không để ý đến cô.
“Thế nên mới nói là anh ta không ở đây mà.” Logic đúng kiểu dở hơi, bác sĩ Khang đã không nhận điện thoại, không trả lời wechat, vậy thì đồng nghĩa rằng không muốn gặp cô còn gì?
Nhắc mới nhớ, hóa ra hai người này đã là kiểu quan hệ lưu số điện thoại của nhau rồi sao? Điều này khiến cô y tá bỗng nhớ lại lời bàn tán ngắn ngủi trong phòng khám hồi trước. Nghe nói bác sĩ Khang không còn sống được lâu nữa, cố ý gửi gắm việc xử lý hậu sự của mình cho người trang điểm thi thể là Miêu Tiêu.
Bởi vì đã lâu chưa nhìn thấy Miêu Tiêu, lại thêm việc gần đây bác sĩ Khang không có hành động khác thường nào nên mọi người cũng dần dần quên mất chuyện này.
Chẳng lẽ lần này đại nạn của bác sĩ Khang sắp đến rồi sao? Anh ta không muốn gặp Miêu Tiêu là bởi vì không muốn đối mặt với cái chết?
“Không phải, cô hiểu nhầm rồi, tôi và anh ấy đã không phải kiểu quan hệ như trước nữa…” Miêu Tiêu rất dễ dàng đoán ra được lý do Khang Kiều “không ở đây” của cô y tá.
“Tôi
biết…” Y tá khẽ thở dài: “Cô cho bác sĩ Khang một chút thời gian đi, đừng ép anh ta quá, anh ta đã đáng thương lắm rồi.”
“…” Cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ cô nghĩ sai thật rồi? Thật ra cô y tá này biết quan hệ hiện giờ giữa cô và Khang Kiều, và Khang Kiều thật sự không muốn gặp cô?
Nhưng vì sao mới được? Không phải mấy hôm nay vẫn còn tốt lắm sao? Tối qua còn xem phim cùng nhau, hay chẳng lẽ là vì cô bắt anh mua vé xem phim?
Tiếng điện thoại ở bàn tiếp đón đột ngột réo vang khiến Miêu Tiêu còn chưa kịp hỏi ra lẽ.
Sau khi cô y tá nói câu “xin chờ một chút” với người ở đầu dây bên kia xong thì nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ: “Cô Miêu, hay là cô vẫn nên tự chơi giống như trước đây đi, hiện giờ quả thật tôi hơi bận.”
“Ừm, cô cứ đi làm việc đi, không sao…” Miêu Tiêu cứng nhắc cười cười, quen cửa quen nẻo đi về phía khu đợi khám.
Lần này cô không mang đủ trang bị đến, không có đồ ăn vặt cũng không có tai nghe, chỉ có thể nhàm chán lướt taobao.
Cũng may, mới lướt được một lúc cô đã nghe thấy tiếng mở cửa cực kỳ quen thuộc của căn phòng Khang Kiều khám bệnh.
Cô cảm thấy hơi kích động, bỗng nhiên ngước mắt nhìn qua.
Khang Kiều gần như vừa bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy cô đầu tiên, giữa hai đầu lông mày xuất hiện sự kinh ngạc. Nhưng anh đã khôi phục về trạng thái bình thường rất nhanh, mỉm cười dặn dò bệnh nhân bên cạnh.
Sau khi tiễn bệnh nhân kia ra khỏi cửa, anh lập tức đi về phía khu đợi khám: “Sao em lại tới đây?”
“Đột nhiên muốn gặp anh nên đến thôi.”
“…” Vì sao lại cứ phải thử thách đạo đức nghề nghiệp của anh vậy? Đây là phòng khám mà! Là nơi anh tuyệt đối không thể nảy sinh ý nghĩ xấu.
“Vậy…” Sự im lặng của anh khiến Miêu Tiêu cảm thấy hơi căng thẳng, cô đột ngột ý thức được rằng hành động của mình đúng là không được chu toàn: “Có phải em không nên đến không?”
“Ừ.” Anh nặng nề gật đầu: “Sau này cố gắng đừng đến nữa.”
“…” Không cần phải thành thật đến vậy chứ?
Truyện convert hay :
Ấm Hôn Mật Luyến Ở 80