Hoa Hồng Trắng

Chương 57


trước sau

1582945972636.png1582945972636.png

Nhưng từ sau khi quen biết Khang Kiều, chuyện thường ngày ấy lại trở nên càng ngày càng ít, ít tới mức cô bắt đầu cảm thấy một mình3 đối diện với một bàn thức ăn thậm chí có phần xót xa trong lòng.

Thử đấu tranh một lúc, cô vẫn từ bỏ, cảm giác như đang n4hai rơm thế này thật sự không dễ chịu.

Cô buông bát đũa xuống, lấy di động ra, lướt wechat… Nghiêm túc mà nói là lướt wech8at của Khang Kiều. Tuy không có gì để xem, toàn là vài mẩu quảng cáo, nhưng cô vẫn trượt đến thời gian rất lâu về trước…

B7ài đăng wechat đầu tiên của anh là ngày 28 tháng 7 năm 2012, chỉ có hai chữ - Cố lên.

Nghe rất hợp lý, Miêu Tiêu cũng không suy nghĩ nhiều, cố ý tắt hẳn wechat trên điện thoại di động, điều chỉnh tâm trạng lại một chút, lúc này mới chạy ra mở cửa.

Cô không ngờ đối diện với mình không phải là Khang Kiều, mà là Trang Lễ…

“Quả nhiên em ở đây.” Anh ta vẫn luôn rất lạnh nhạt, giọng nói thậm chí còn lạnh lẽo hơn trước kia.

Vất vả lắm cô mới nặn ra được nụ cười cứng đờ, thay vào đó là cảm giác phòng bị. Cô theo bản năng điều chỉnh tư thế đứng, dùng cả thân người chặn cửa lại, rõ ràng là không muốn để Trang Lễ bước vào cánh cửa này nửa bước. Sau khi phòng vệ thỏa đáng, cô cau mày ném ra một câu chất vấn: “Anh tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là tới tìm em.”

Quả nhiên, anh thật sự rất hào phóng với bạn gái.

Đều là chuyện đã qua rồi, không có gì để so đo, điểm này trong lòng Miêu Tiêu hiểu rõ.

Mặc dù hiểu rõ nhưng trong tình huống dường như đang chiến tranh lạnh với Khang Kiều, cô khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung, may mà tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc…

Đầu tiên cô sửng sốt, không phải anh có mật mã cửa rồi sao? Anh nhấn chuông làm gì chứ?

Có lẽ vì vừa nãy không được vui nên cố ý nhấn chuông cửa để cô chuẩn bị tâm lý?

Đăng kèm với đó là một tấm ảnh lúc v2ận động viên Trung Quốc bước vào sân vận động trong Thế vận hội Olympic London, là ảnh chụp trực tiếp tại hiện trường.

Thì ra năm đó anh ấy trực tiếp đến dự lễ khai mạc, chắc là vì Kỷ Ương nhỉ? Khi đó họ đã chia tay chưa?

Mặc dù Khang Kiều chưa bao giờ nói về thời điểm chính xác anh và Kỷ Ương chia tay, nhưng cô nhớ anh từng nói lúc ấy Kỷ Ương đang chuẩn bị tham dự Thế vận hội Olympic London. Vậy thì vào lúc Thế vận hội Olympic đó vẫn chưa khai mạc thì đã chia tay rồi.

Cho nên anh tự mua vé đến sao? Vé vào cửa sự kiện khai mạc rất khó mua, giá vé nhất định không hề rẻ, anh vẫn chịu bỏ tiền ra?

Nói đi cũng phải nói lại, lúc mới quen, thậm chí anh còn bằng lòng miễn phí điều trị cho cô vì Kỷ Ương đấy thôi.

“… Rốt cuộc anh muốn làm gì? Vẫn không thể chia tay trong êm đẹp sao!”

“Chuyện này để sau hãy nói.” Anh ta đổi đề tài, đột nhiên hỏi: “Tại sao đổi số di động mà không nói cho mẹ em biết? Quan hệ giữa em và mẹ vẫn tốt đẹp đấy chứ?”

“Liên quan gì tới anh?” Chẳng phải đều tại anh sao!

Sở dĩ ba mẹ cô có thể dần dần chấp nhận công việc của cô, phần lớn nguyên nhân là nhờ Trang Lễ.

Nói cho cùng, họ luôn cảm thấy đứa con gái làm công việc này sẽ không ai ngó ngàng, gặp Trang Lễ rồi họ mới yên tâm phần nào.

Sau khi về nước, tất cả đều trở về điểm xuất phát.

Họ cho rằng Trang Lễ và cô chia tay là vì bệnh của cô, mà bệnh của cô hiển nhiên do công việc này gây ra.

Trong lúc cô bị dư luận và công chúng công kích dữ dội nhất, ba mẹ cô chẳng những không an ủi cô lấy một câu, trái lại, còn thường xuyên chê cười châm chọc.

Cho nên cô đổi số điện thoại, không nói cho ai biết, chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản những tạp âm đó.

“Dì không tìm được em, đành phải gọi điện tìm anh.” Trang Lễ không để ý tới thái độ xa lánh của cô, vẫn tự nhiên nói tiếp.

Nghe vậy, cô bỗng nhíu mày, “Bà ấy tìm anh làm gì?”

“Anh cũng không biết, dì không nói, chỉ bảo em sớm liên lạc với dì, nghe có vẻ khá gấp…”

Không đợi anh ta nói hết, cô đã lấy di động ra bấm số điện thoại nhà.

Trong ấn tượng của Miêu Tiêu, mẹ là một người cực kỳ lý trí, rất ít khi tỏ ra bối rối, càng không có chuyện biết rõ cô và Trang Lễ đã chia tay vẫn cố gắng tìm cô thông qua Trang Lễ, trừ khi… trong nhà đã xảy ra chuyện… Đối mặt với biến cố đột nhiên ập đến, dù là một người tỉnh táo hơn nữa cũng có thể hành động trong lúc lòng dạ rối bời…

Cửa hàng tiện lợi vào buổi tối không đông lắm, chỉ có vài người khách lưa thưa đang khá vội vã, quyết đoán cầm thứ mình cần, yên lặng tính tiền rồi rời đi.

Để mà so sánh thì Khang Kiều có chút không phù hợp với nơi này.

Anh mua một ly cà phê, ngồi ở trên ghế cao trong cửa hàng tiện lợi ngẩn ngơ nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài đường.

Đáng nhắc tới là anh không cô
đơn, bên cạnh anh hình như có người cùng cảnh ngộ.

Người đó thoạt nhìn trạc tuổi anh, trước mặt đặt sáu lon bia đã rỗng, vẫn đang tiếp tục hành động mượn rượu giải sầu. Dường như ngại mình còn chưa đủ thê lương, vị đồng cảnh ngộ này còn cố ý mở loa di động phát bài nhạc nền cho chính mình. Tiếng hát tang thương không ngừng vang vọng trong màng nhĩ của Khang Kiều…

“Bởi vì bất an mà liên tục quay đầu lại, cứ tìm kiếm một cách ngu ngốc nhưng lại xấu hổ không mở miệng nhờ giúp đỡ, không biết mệt mỏi vượt qua từng ngọn đồi…”

Người ta thường nói có một số lời hát mãi mãi đừng bao giờ nghe hiểu là tốt nhất.

Thật bất hạnh, Khang Kiều nghe mất rồi. Lời bài hát này đã hát lên tiếng lòng của anh một cách phũ phàng.

Từ giây phút nhận ra mình thích Miêu Tiêu, anh từng đấu tranh, từng bàng hoàng, đã từng một lần muốn buông bỏ. Cho dù dưới cái nhìn của người khác thì cuối cùng anh cũng đã thành công nhưng nỗi bất an của anh vẫn chưa từng biến mất, trái lại càng ngày càng tăng lên. Mỗi lần nghĩ tới tình cảm của cô đối với anh có lẽ chỉ xuất phát từ cảm giác ỷ lại của bệnh nhân đối với bác sĩ, anh lại thấy sợ hãi, tới ngày cô khỏe mạnh trở lại, biết đâu sẽ không cần anh nữa?

Anh từng nghĩ tới không chỉ một lần, trước khi cái ngày đó đến, hay anh cứ biến mọi chuyện thành sự đã rồi.

Nhưng đạo đức nghề nghiệp của anh lại kéo anh dừng lại.

Anh cảm thấy hổ thẹn khi phải bộc lộ tâm trạng này với bất kì ai, đặc biệt là Miêu Tiêu. Cách duy nhất anh có thể lục lọi ra cũng chỉ có trốn tránh, trốn tránh không nghĩ đến nữa, không hỏi tới nữa.

Như vậy không đúng, anh đã phạm phải một sai lầm mà bác sĩ tâm lý không nên phạm phải nhất. Trốn tránh không giải quyết được bất kì chuyện gì, thứ nên trả lại đến một ngày nào đó sẽ phải trả lại, mà thứ nên cho đi anh lại vì sợ hãi mà không cho đi.

Chẳng thà nói ra tất cả, biết đâu chỉ là anh nghĩ nhiều thôi thì sao? Mà có lẽ giống như anh nghĩ, anh có thể sẽ làm thức tỉnh một Miêu Tiêu vẫn luôn ngủ say. Nhưng cô có quyền đưa ra lựa chọn chính xác trong trạng thái tỉnh táo, đó mới là lựa chọn khiến anh có thể không có bất kì muộn phiền nào nữa.

Đang suy nghĩ, điện thoại di động bỗng rung lên.

Không ngoài dự đoán, là Miêu Tiêu gọi tới, anh bắt máy, “Anh về ngay đây.”

“Không phải… Không phải em giục anh về…” Cô ở đầu dây bên kia hình như muốn nói gì đó lại thôi.

Điều này làm anh nhớ lại một số chuyện không vui, anh nhíu mày thật chặt, dè dặt hỏi: “Sao thế?”

“Ông cậu của em vừa mất, em phải về nhà một chuyến.”

Anh kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, một chiếc xe thể thao màu xám bạc bắt mắt thu hút ánh mắt anh.

Tốc độ xe rất nhanh, dường như chỉ lóe lên trước mắt anh, anh nhìn qua đã nhận ra ngay đó là xe của Trang Lễ… Còn người ngồi ghế phụ chính là người đang nói chuyện điện thoại với anh…

Trước hình ảnh có phần tàn khốc này, anh vẫn vùng vẫy không chịu từ bỏ, “Anh muốn về cùng em.”

“Không cần đâu, chỉ là tham dự lễ truy điệu thôi, không sao đâu.”

“Vậy à?” Khóe môi anh cong lên một nụ cười tự giễu, cất lời đầy ẩn ý, “Vậy em bảo trọng.”

“Bảo trọng?” Cô cảm thấy hai chữ này hình như dùng hơi long trọng, cô buồn cười trêu chọc: “Sao cứ như sinh ly tử biệt vậy, em đi cùng lắm là ba bốn ngày, sẽ về sớm thôi.”

“Thật sự sẽ trở về chứ?” Anh không kìm lòng được hỏi. Anh không nói đến bản thân cô, mà đang nói đến trái tim cô đó, thật sự sẽ trở về chứ?

“Dĩ nhiên.” Hiển nhiên cô không hiểu ẩn ý của anh, không nghĩ ngợi gì đáp luôn.

Khang Kiều không nói thêm gì, lẳng lặng hít một hơi thật sâu, nói vào điện thoại: “Ừm, cứ như vậy đi, có chuyện gì liên lạc lại nhé.”

Không đợi Miêu Tiêu đáp lại anh đã cúp máy, giống như vội vã né tránh vậy.

Bên cạnh, ca khúc tang thương ấy vẫn đang tiếp tục, vẫn tựa như lưỡi dao sắc bén ghim vào cõi lòng…

“Vượt qua ngọn đồi mới phát hiện ra không có ai chờ đợi.”

Rốt cuộc anh vẫn không nhịn nổi, gào ầm lên với cái người mở nhạc kia, “Đừng có mở loa ở nơi công cộng được không hả! Ầm ĩ chết đi được!”

Người đó ỉu xìu liếc nhìn anh, không quan tâm lời nói của anh, trái lại còn lặng lẽ đưa bia cho anh.

Còn anh, sau một lúc trái tim đập loạn nhịp, anh mở bia ra, nốc ừng ực…

Mẹ kiếp, chát quá!

Truyện convert hay : Tiên Võ Bạo Quân Chi Triệu Hoán Quần Hùng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện