Hoa Hồng Trắng

Chương 67


trước sau

1582946088671.png1582946088671.png

(*) Oden: Món ăn vặt yêu thích của người Nhật Bản, gồm trứng gà, củ cải, khoai tây, rong biển, khoai nưa, cá viên… đặt ở các ngăn khác nhau, nấu nước 3dùng bằng rong biển và bột cá để dưới lửa nhỏ, rồi cho các nguyên liệu vào, ăn gần giống lẩu.

Mãi đến khi xác nhận cô không sao, ba cô mới cấ4t bước đi đến bên cạnh thi thể của ông cậu hai.

Ông đứng thẳng ở đó, im lặng nhìn một lúc lâu, nhẹ nhàng nói một câu: “Rất tốt.”

Miêu8 Tiêu đã tiếp xúc với rất nhiều người nhà người mất. Có người kích động nắm tay cô cảm ơn, cũng có người gục xuống trước thi thể mà khóc không thành 7tiếng, còn có người được dạy bảo tốt cố nén bi thương đến cúi đầu với cô. Đương nhiên cũng có người tìm mọi cách muốn đưa tiền cho cô… So sánh với họ2, ba cô có lẽ là người có phản ứng lạnh nhạt nhất, nhưng lại là lời khẳng định quý giá nhất với cô.

“… Hóa ra trong lòng anh thật sự có một lồng giam kỳ lạ!”

“Đúng vậy, giống như một cái lồng giam.” Gần đây anh mới dần dần hiểu ra, chiếc lồng giam kỳ lạ này dường như là do tình địch thiết lập ra cho anh. Anh thật ngu xuẩn! Suýt nữa thì ở luôn trong đó không ra được!

“Em rất tò mò là cái gì khiến anh phá vỡ được chiếc lồng giam này? Là tình yêu? Hay trách nhiệm?”

“Là sự keo kiệt.”

“…” Lời này giải thích thế nào đây?

“Đêm hôm đó anh mua một hộp to bao cao su ở cửa hàng tiện lợi. Không ngờ bao cao su lại đắt như vậy, không thể lãng phí, cho dù thế nào cũng không thể lãng phí.”

“… Bác sĩ Khang, anh có thể trở về chiếc lồng giam kia đợi tiếp không?”

“Ừm, bây giờ anh cũng muốn về lồng giam đợi.” Khang Kiều rất buồn phiền mà nhìn cô nói: “Anh cảm thấy em đã bắt đầu không cần anh rồi, điều này khiến anh rất sợ hãi.”

“Vậy thì sinh con đi.”

“Hả?”

Cô cảm thấy mình giống như đột nhiên có thêm áo giáp vậy, thật dày, có thể ngăn chặn tất cả lời chửi bới và công kích.

“Tâm trạng bây giờ của anh hơi phức tạp.”

Giọng nói của Khang Kiều đột ngột truyền đến từ phía sau, kéo suy nghĩ của cô quay lại.

“Anh lại phức tạp cái gì?” Chẳng hiểu tại sao, Miêu Tiêu luôn cảm thấy hình như anh mới phá vỡ được lồng giam kỳ lạ nào đó, hoàn toàn thoát khỏi chính mình, trong lời nói dường như thoải mái hơn.

“Nói thật với em, lúc trước, anh luôn lo lắng em chỉ coi anh là bác sĩ. Dưới gông xiềng trói buộc của đạo đức, thậm chí anh không dám xuống tay với em, có cảm giác mình giống như đang làm một chuyện không bằng cầm thú.”

“Thời gian sắp đến rồi, phải chuẩn bị lễ truy điệu thôi.” Nói xong, Miêu Tiêu lại quay về làm việc tiếp.

“Ấy… Chờ một chút… Vừa rồi điều em nói có phải rất quan trọng không…”

“Không, không quan trọng.”

“Không, rất quan trọng, rất rất quan trọng… Em chắc chắn chứ? Em thật sự chắc chắn chưa? Lúc nào sinh? Chọn ngày không bằng gặp ngày…”

Miêu Tiêu dừng bước: “Anh hỏi ba mẹ em trước rồi nói sau.”

“Hỏi cái gì?” Hàn Lệ Hà tò mò hỏi.

“Không có gì ạ…” Khang Kiều ép cho khuôn mặt của mình nghiêm túc lên: “Lễ truy điệu sắp bắt đầu rồi, phải chuẩn bị thôi.”

“Phụt…” Miêu Tiêu cười ra tiếng.

Tại nhà tang lễ, ở trước mặt tử thi, nụ cười là thứ tồn tại vô cùng không bình thường.

Nhưng mà cô cảm thấy dường như mình cũng đã phá vỡ một chiếc lồng giam. Tôn trọng là một thứ phát ra từ nội tâm, không phải thể hiện thông qua biểu cảm trên gương mặt.

Chính vì công việc này đã rất nặng nề trang nghiêm, vì vậy mới càng cần có thêm một nụ cười để điều hòa.

Như Khang Kiều nói, nghệ nhân thổi kèn Suona của thế hệ trước rất có quy tắc. Người có đức cao vọng trọng vô cùng, sau khi qua đời mới xứng với khúc “Bách Điểu Triều Phượng”.

Ông cậu hai rõ ràng không được coi là đức cao vọng trọng, ông ấy không phải là một người chồng tốt, cũng không phải là một người ba tốt, nhưng đối với Miêu Huy mà nói, không thể nghi ngờ, ông đã là một người ông tốt.

Vì vậy, khi Miêu Huy thổi “Bách Điểu Triều Phượng”, Miêu Tiêu không cảm thấy bất ngờ gì.

Cậu vốn cần phải lên trước đọc điếu văn, nhưng có gì thích hợp để tưởng nhớ ông cậu hai hơn khúc nhạc này chứ?

Miêu Tiêu đứng trong đám người mặc niệm, kinh ngạc nhìn Miêu Huy. Trong tích tắc đó, cô cảm thấy hình như mình nhìn thấy hình ảnh của ông cậu hai năm đó.

Trước đây cô vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, rõ ràng cũng vì thổi kèn Suona mà bị chúng bạn xa lánh, vì sao ông cậu hai còn cố chấp thổi kèn để tiễn đưa bà nội? Ông không biết chú và bà nội ghét ông ấy thổi kèn như thế nào sao? Không, nhất định là ông biết, nhưng đối với ông mà nói, đây là điều tốt nhất mà ông có thể đem đến.

Giống như Miêu Huy trong thời khắc này vậy. Sau khi thổi xong, cậu đứng thẳng tắp ở đó, ôm thật chặt chiếc kèn kia, cúi đầu gắng gượng kìm nén tiếng khóc.

Cậu không có cách nào cho ông nội cậu được an hưởng tuổi già đầy đủ, thậm chí không có cách nào đảm bảo ông của cậu được sống một cuộc sống thỏa mãn vui vẻ trong quãng đời còn lại. Cậu chỉ có thể đưa tới những thứ này, cũng chỉ có thể ôm chặt những thứ này…

Mãi đến khi lễ truy điệu kết thúc, cậu vẫn không nói một câu nào, thậm
chí chưa từng khóc lên thành tiếng gây náo loạn.

Tuy chú thím lo lắng nhưng không biết phải khuyên cậu như thế nào, gánh nặng này rất tự nhiên được chuyển sang Miêu Tiêu và Khang Kiều.

Nhưng mà, trước giờ Miêu Tiêu cũng không giỏi an ủi người khác. Khang Kiều vẫn luôn im lặng như một người câm, không nói một lời ngồi cùng với Miêu Huy ở bồn hoa bên ngoài phòng truy điệu… Cứ tiếp tục như vậy thì không được!

Miêu Tiêu đạp mạnh Khang Kiều một cái.

Anh rất tủi thân ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Anh nói một câu đi!” Cô hạ giọng nói.

“Anh có thể nói cái gì…” Anh tỏ vẻ vô tội.

“Không phải anh là bác sĩ tâm lý à!”

“Bác sĩ tâm lý cũng không cứu được người một lòng muốn chết!”

“Nói như vậy không sai, nhưng mà…”

“Em không muốn chết.”

Bỗng nhiên, một tiếng nói e sợ từ bên cạnh hai người bọn họ truyền đến.

Miêu Tiêu chợt dừng lời, ngạc nhiên nhìn sang Miêu Huy.

Cậu im lặng chốc lát, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói: “Em không muốn chết! Em muốn tiếp tục sống!”

Không ai nói gì, biểu hiện của Khang Kiều và Miêu Tiêu vô cùng nhất trí với nhau, mắt chữ O, mồm chữ A.

Một lúc lâu sau, Khang Kiều mới hồi phục tinh thần, xì một tiếng xem thường: “Vậy thì sống thôi, đâu phải chuyện gì lớn lao chứ?”

“Nhưng mà…” Dũng cảm vừa rồi đã biến mất không còn, cậu lại cúi đầu xuống, theo thói quen tránh né ánh mắt quanh mình, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Em không biết phải sống như thế nào…”

Vấn đề này quá thâm sâu, Miêu Tiêu không trả lời được. Cô chỉ có thể vươn tay, bấm mạnh vào Khang Kiều một cái, ra hiệu anh nhanh nhanh nói tiếp.

“Á…” Anh đau đến mức hít một hơi lạnh, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của cô lại không thể không thu lại nỗi bất mãn, kiên trì trả lời: “Sống còn không dễ sao? Đói thì ăn, mệt thì ngủ, bệnh thì chữa.”

“… Anh nói chuyện cẩn thận cho em!” Miêu Tiêu khẽ đe dọa, lại bóp mạnh anh một cái.

“Không phải sao…” Đủ rồi nhé, anh cũng biết cáu đó: “Anh nói gì sai à?”

“Có ai đối xử với bệnh nhân như vậy không?”

“Cậu ta không phải bệnh nhân của anh!”

“Chú thím em sẽ đưa cho anh tiền!”

“Người một nhà nói chuyện tiền bạc gì chứ, rất tổn thương tình cảm…” Anh quay đầu nhìn về phía Miêu Huy, cất giọng nói dịu dàng khiến cho người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Huy Huy à, muốn sống sao? Trước tiên em phải chữa hết bệnh của mình. Không phải sợ, không phải tâm bệnh gì lớn, giống như cảm cúm thôi. Uống thuốc đúng giờ, ngoan ngoãn nghe theo bác sĩ, chẳng mấy sẽ khỏi.”

“Vậy chờ em khỏi có thể tới Học viện âm nhạc không?”

“Chờ em khỏe đã, nếu như vẫn muốn đi, vậy nhất định có thể đi.”

“… Anh đang luyên thuyên gì vậy?” Miêu Tiêu vô cùng hoài nghi anh vẫn chỉ đang làm lấy lệ.

“Anh có căn cứ.” Khang Kiều nghiêm trang nói.

Miêu Tiêu nhíu mày, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Căn cứ gì?”

“Vừa nhìn là biết, em trai giống em.”

“…” Vậy mà cô cảm thấy có vài phần có lý.

“Có lẽ bây giờ cậu bé vẫn chỉ có thể dùng kèn Suona là một đạo cụ để trốn tránh. Nhưng đợi sau khi cậu bé hồi phục, nếu như suy nghĩ này vẫn không hề dao động, vậy chắc hẳn không có gì có thể ngăn cản được cậu bé rồi.”

“Ừm…” Miêu Tiêu quay đầu, nhìn thẳng vào dòng người phía trước.

Hình ảnh này khiến cô không kìm lòng nổi mà nghĩ đến thời điểm bà nội qua đời. Sau lễ truy điệu kia, cô cũng ngồi cạnh bồn hoa, nhìn dòng người trước mặt, ý nghĩ muốn trở thành một người trang điểm tử thi âm thầm mọc rễ trong đáy lòng cô vào lúc đó.

Có lẽ, Miêu Huy thật sự giống cô?

Sự cố chấp này cô không thể quen thuộc hơn nữa, nỗi bàng hoàng này cô cũng mới vừa trải qua.

Chỉ mong, cậu bé cũng có thể kiên trì như cô.

Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà nở nụ cười, vươn tay vỗ đầu Miêu Huy: “Cố lên, bé bự, cũng đã bị nói giống chị rồi, em đừng khiến chị mất mặt.”

“…” Khang Kiều kinh ngạc nhìn cô.

“Sao vậy?” Cô không hiểu hỏi.

“Dường như em ngày càng thích cười.”

Cô hơi sửng sốt, nụ cười cũng nhạt đi, có vẻ thấp thỏm hỏi: “Không tốt à?”

“Rất tốt, nụ cười xinh đẹp như vậy, nhìn cả đời cũng không chán.”

“…” Miêu Tiêu câm nín, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, chỉ có thể quay mặt sang bên khác cười trộm.

Miêu Huy ngồi ở bên cạnh sau khi nhìn thấy vậy, cũng bắt đầu ngây ngô cười theo.

Truyện convert hay : Sử Thượng Mạnh Nhất Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện