Sở dĩ Chu Dư Ngôn nắm giữ cổ phần tập đoàn Giang thị hoàn toàn là bởi vì quyết sách sai lầm của Giang Thiệu Quân.
Lúc trước vì tăng thêm vốn công ty, ông ta mù quáng tiến hành huy động thêm vốn cổ đông, dẫn đến việc pha loãng cổ phần của bản thân.
Bên đầu tư vào lúc đó chính là tập đoàn Chu thị.
“Nếu đối thủ là tập đoàn Chu thị, tôi cho rằng chúng ta nên chủ động tìm đối phương hợp tác, mà không phải cạnh tranh.”
Suy nghĩ của Giang Lăng bị âm thanh này kéo trở về.
Giang Thiệu Quân lắng nghe các quản lý cấp cao phát biểu ý kiến riêng, khuôn mặt của ông ta càng nhăn nhó hơn.
Dự án Tinh Hồ Loan là một miếng thịt lớn, không chỉ tập đoàn Giang thị, các tập đoàn lớn khác đều nhìn chằm chằm dự án này, trong đó bao gồm tập đoàn Chu thị.
“Giám đốc Trương có ý kiến gì hay?” Có người hỏi, “Đối phương chính là Chu Dư Ngôn, cũng không phải ai khác.”
Tuy Chu Dư Ngôn còn trẻ, nhưng tại thương trường lại có tiếng thủ đoạn tàn nhẫn.
Anh còn trẻ đã ngồi vững vị trí tổng giám đốc tập đoàn Chu thị.
Ở thương trường, anh được người ta gọi là “kền kền”.
Kẻ cơ hội điển hình, thình lình xâm chiếm ăn sạch đối thủ.
Đây là một đối thủ cạnh tranh khiến người ta nghe tiếng liền thay đổi sắc mặt.
Giám đốc Trương im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đề nghị dùng mô hình hợp tác đầu tư cổ phần để đổi lấy cơ hội hợp tác lần này.”
Lời này vừa thốt ra, lập tức bị người khác phản đối: “Lần trước Giang tổng cũng đưa ra quyết sách tương tự, thiếu chút nữa khiến quyền hạn lớn nhất của tập đoàn rơi vào tay người khác.
Cũng may giám đốc Phương nghĩ ra biện pháp xoay chuyển tình hình mới bảo vệ quyền kiểm soát và quyền quản lý.”
Sắc mặt Giang Thiệu Quân càng tệ hơn.
“Vậy giám đốc Hoàng có cao kiến gì?” Giám đốc Trương cười lạnh, “Tôi nhớ lần trước bán ra cổ phần, giám đốc Hoàng cũng có phần vỗ tay đó, bây giờ ngược lại phủi sạch trách nhiệm.”
Giám đốc Hoàng giận đến đỏ mặt, nhưng hồi lâu sau không nói được nguyên do.
Ông ta lập tức dời tầm mắt: “Nếu chuyện lần trước là do giám đốc Phương nghĩ ra cách giải quyết, không bằng chúng ta lắng nghe ý kiến của cậu ấy thử xem?”
Phương Gia Minh bị điểm danh thong thả cất tiếng: “Tôi cho rằng quyết sách lần trước của Giang tổng cũng không phải sai lầm, mà là đối thủ quá xảo quyệt cho nên cục diện mới đi theo phương hướng của đối phương.
Nhưng rút ra bài học kinh nghiệm từ lần trước, lần này quả thật không thích hợp tiến hành hợp tác đầu tư cổ phần.” Anh ta dừng một chút, ánh mắt chuyển sang Giang Thiệu Quân, “Tôi nghĩ Giang tổng cũng nghĩ như vậy.”
Sắc mặt Giang Thiệu Quân dịu xuống.
“Phải không? Nhưng sao tôi cứ cảm thấy Giang tổng không nghĩ như thế nhỉ?” Giám đốc Tôn bộ phận kế hoạch lên tiếng chế nhạo, câu nào cũng mang mùi thuốc súng.
Vương Hải Thao lập tức phản bác: “Giám đốc Tôn, lời này của anh không đúng rồi, Giang tổng ngài ấy…”
Một đợt tranh cãi mới lại bắt đầu.
Tâm trạng của Giang Thiệu Quân lại trở nên bực dọc lần nữa.
Ông ta mất kiên nhẫn ngắt ngang: “Được rồi, nếu bàn bạc không có kết quả thì lần này tới đây thôi.”
“Tan họp.” Ông ta bỏ lại hai chữ, trực tiếp đứng dậy rời chỗ ngồi.
“Giang tổng!” Vương Hải Thao lập tức đuổi theo.
Đồng Giai Dao cùng trợ lý cũng mau chóng thu dọn tài liệu theo kịp.
Giang Lăng im lặng đứng dậy, ôm laptop đi theo phía sau.
Nhưng trước khi vào thang máy chỉ còn lại bóng dáng của Đồng Giai Dao.
“Giang tổng đâu rồi?” Giang Lăng tiến lên hỏi.
Đồng Giai Dao quay đầu lại, nói: “Giang tổng quay về văn phòng.”
Giang Lăng đang muốn nói tiếp thì bên tai truyền đến một giọng nam: “Cô Giang.”
Cô quay đầu nhìn về phía người tới, sau đó khách khí nói: “Giám đốc Phương.”
Giọng Phương Gia Minh ôn hòa êm dịu: “Cô Giang, ban nãy mạo muội rồi.
Mấy hôm trước trùng hợp tôi ra ngoài đi công tác, không biết chuyện cô nhậm chức, xin thứ lỗi.”
Giang Lăng cười cười: “Giám đốc Phương gọi tên tôi là được, hiện tại tôi chỉ là thân phận nhân viên bình thường.”
Hai chiếc thang máy đồng thời tới tầng này, nhưng một chiếc hướng lên trên, một chiếc đi xuống dưới.
Cửa thang máy mở ra một cách chầm chậm.
Phương Gia Minh lướt mắt qua, sau đó áy náy nói: “Xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện được, có cơ hội tôi sẽ mời cô Giang ăn cơm.”
“Giám đốc Phương khách sáo rồi.” Giang Lăng mỉm cười gật đầu với anh ta, cô cùng Đồng Giai Dao đi vào một chiếc thang máy khác.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Giang Lăng nhìn sang Đồng Giai Dao, hỏi: “Vị giám đốc Phương kia có lai lịch gì?”
Đồng Giai Dao nhìn thẳng cửa thang máy, nói: “Giám đốc Phương tốt nghiệp trường quản trị kinh doanh nổi tiếng ở Châu Âu, từng làm việc tại ngân hàng đầu tư lớn, anh ta là nhân tài được Giang tổng dùng giá cao giành về từ nước ngoài.”
Giang Lăng dường như hơi đăm chiêu: “Anh ta trông còn rất trẻ, nhưng vừa bắt đầu đã ngồi lên vị trí này, không có người không phục sao?”
Đồng Giai Dao đáp: “Giám đốc Phương đã từng dàn xếp không ít phiền toái cho Giang tổng, hơn nữa anh ta chịu trách nhiệm báo cáo công việc trực tiếp với Giang tổng.”
“Thế à?”
***
Trở lại văn phòng, Giang Lăng đi về vị trí làm việc, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ công việc buồn tẻ mà nhàm chán.
Trong nửa tiếng ngắn ngủi, Giang Thiệu Quân ra vào văn phòng mấy lần, khi ông ta trở về lần nữa thì gọi thẳng tên cô.
“Giang Lăng, pha cho tôi tách cà phê rồi đem vào.”
“Vâng, Giang tổng.”
Giang Lăng mỉm cười đáp lại, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của những người khác cô đi vào phòng trà nước.
Pha cà phê xong, Giang Lăng bưng lên đi về phía văn phòng Giang Thiệu Quân gõ cửa.
“Vào đi.”
Giang Lăng đẩy cửa tiến vào văn phòng, cô đặt cà phê lên bàn làm việc của Giang Thiệu Quân: “Ba, ba tìm con có chuyện gì sao?”
“Ngồi.” Giang Thiệu Quân ngẩng đầu nhìn cô một cái, thở hắt ra.
Ông ta tạm dừng vài giây, lại hỏi, “Lần trước con nói có biện pháp bắt được dự án Tinh Hồ Loan, là biện pháp gì?”
Giang Lăng làm như kinh ngạc: “Ba, ba chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, con còn tưởng ba không cần con giúp đỡ.”
Giang Thiệu Quân hơi ngớ ra, ông ta che đậy nói: “Sao lại thế.
Ba chỉ là muốn để con quen thuộc với quy trình bên trong tập đoàn, chờ sau khi con thành thạo rồi thì sẽ mở rộng đến những mảng khác.”
“Nói tới chuyện này.” Giang Lăng làm như nhớ ra gì đó, “Ba, cuối tuần là vòng chung kết của cúp Hi Quang, con muốn xin nghỉ hai ngày.”
“Thi đấu?” Giang Thiệu Quân nhíu mày, có chút không vui nói, “Chẳng phải ba đã bảo con rút khỏi cuộc thi kia rồi sao? Con mới tiến vào tập đoàn đã xin nghỉ, chuyện này sẽ khiến người ta thốt ra lời ong tiếng ve.”
“Con biết.” Giang Lăng bình tĩnh, “Nhưng con đã hỏi thăm, vào ngày diễn ra vòng chung kết, Chu tổng rất có khả năng sẽ đến.” Không đợi ông ta nói tiếp, cô nói ngay: “Ba, ba cũng biết mà, hôm qua con có đến tập đoàn Chu thị, nhưng không gặp được Chu tổng.
Hiện giờ Chu tổng ít khi xuất hiện trước mặt người khác, mọi công việc của tập đoàn đều giao cho trợ lý thay mặt giải quyết.”
Giang Thiệu Quân đương nhiên biết việc này.
“Thế…”
Giang Lăng nói: “Con xin nghỉ đi tham gia thi đấu cũng là vì dự án Tinh Hồ Loan.”
“Thì ra là vậy.” Mặt mày Giang Thiệu