Giang Lăng hơi nhướng đuôi lông mày, làm như nghi hoặc: “Vì sao tôi lại biết?”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, định tìm ra manh mối gì đó trên khuôn mặt cô: “Cô Giang đã quên lời nói hôm qua của mình rồi ư?”
Vẻ nghi hoặc trong mắt Giang Lăng càng dày đặc hơn: “Hôm qua tôi…có nói gì sao?” Cô lại đoán, “Chẳng lẽ người mà anh Ngôn đang đợi là tôi à?”
Ngôn Úc không nói gì.
“Tôi xin lỗi, sau bữa tối ngày hôm qua, trí nhớ của tôi chỉ còn vụn vặt.” Giang Lăng chủ động giải thích, “Khi tỉnh lại thì đã là buổi sáng.
Tôi cũng không biết mình làm sao trở về phòng.” Cô dừng một chút rồi cười xin lỗi, “Hôm qua tôi có tăng thêm phiền toái cho anh không?”
Màu mắt Ngôn Úc chuyển sang u ám: “Cho nên cô Giang cũng quên sạch chuyện mình đã làm?”
Giang Lăng nghiêm túc nhớ lại một hồi, sau đó hết sức hoang mang: “Hôm qua tôi đã làm gì?”
Ngôn Úc nhìn cô thật sâu, đáy mắt càng tối tăm hơn: “Cô Giang không muốn thừa nhận sao?”
“Nhưng tôi thật sự không nhớ rõ.” Giang Lăng nhìn thẳng anh, giọng điệu đặc biệt chân thành: “Anh Ngôn có thể giúp tôi nhớ lại không?”
“…”
“Không có gì.” Ngôn Úc dời tầm mắt, thờ ơ nói, “Ngày hôm qua cô Giang uống say, không nhớ thì thôi.”
“Thế à?” Giang Lăng không quá tin tưởng, “Hôm qua tôi thật sự không làm ra việc gì ư?”
Ngôn Úc đáp: “Không có.”
Giang Lăng lại nói: “Nếu không có thì tại sao anh Ngôn lại tỏ ra vẻ bị bội tình bạc nghĩa?”
Ngôn Úc dừng bước, quay đầu lại đối diện Giang Lăng.
“Bội tình bạc nghĩa?” Anh lặp lại từng chữ một, đột nhiên nở nụ cười, “Nếu tôi bị bội tình bạc nghĩa thì sẽ không như bây giờ.”
“Vậy trông như thế nào?” Giang Lăng nhìn anh, trong mắt đượm ý cười, “Tôi cảm thấy thái độ của anh Ngôn hôm nay hình như hơi kỳ ——”
Lời còn chưa dứt, Ngôn Úc đột nhiên vươn tay kéo cô qua, bàn tay vòng qua eo cô kéo cô vào trong lòng.
Âm thanh chợt im bặt.
Giang Lăng còn chưa kịp phản ứng thì Ngôn Úc đã cúi xuống.
Nụ hôn này tới rất nhanh, cũng mau chóng kết thúc.
Giang Lăng ngẩng đầu đón lấy tầm mắt của anh, cô chẳng hề né tránh: “Anh Ngôn? Anh đây là?”
“Cô Giang không phải nói tôi giúp em nhớ lại sao?” Ngôn Úc đè trên khóe môi cô, âm thanh trầm thấp truyền vào trong tai.
Giờ phút này hai người cách gần đến mức hơi thở giao nhau.
Giang Lăng bỗng nhiên bật cười.
“Không giả vờ à?” Ngôn Úc tỏ vẻ nhìn thấu cô.
Giang Lăng chẳng hề hoang mang nói: “Tôi không giả vờ, tôi có chút ấn tượng, nhưng tôi không xác định người ngày hôm qua là ai.”
“Em còn muốn là ai nữa?” Bàn tay đặt bên hông cô hơi siết chặt, âm thanh Ngôn Úc lạnh tanh.
Giang Lăng không bài xích hành động của anh, cô ngược lại vươn tay vòng qua cổ anh, làm ra vẻ suy nghĩ nói: “Ví dụ như…Chu tổng?”
Ngôn Úc chế giễu nói: “Vậy để cô Giang thất vọng rồi, ngày hôm qua người ở cùng em là tôi.”
“Ồ.”
Giang Lăng chẳng hề để ý đáp lại, cô giương mắt nhìn anh: “Thế thì bây giờ anh Ngôn dùng thân phận gì làm loại chuyện này với tôi?”
Tuy rằng là ban ngày, nhưng hành lang khách sạn vẫn lờ mờ.
Hôm nay Giang Lăng ăn mặc rất khiêm tốn, chiếc váy đuôi cá màu đen kiểu dáng đơn giản lại xinh đẹp, làn váy thẳng tới mắt cá chân, thiết kế ôm eo vừa khít với vòng eo hoàn mỹ của cô.
Tựa như một đóa tường vi đen lặng lẽ nở rộ trong đêm tối.
“Bạn trai?” Cô ngửa đầu, kề sát khuôn mặt anh cho đến khi tiến vào trong mắt anh, khóe miệng cô mỉm cười, “Hay là quy tắc ngầm với nhà tài trợ?”
Ngôn Úc chế nhạo nói: “Đường đường là cô cả tập đoàn Giang thị, còn cần quy tắc ngầm sao?”
Giang Lăng nhìn anh chằm chằm, đột nhiên đề nghị: “Vậy chúng ta có muốn thử không?”
Ngôn Úc hơi giật mình, hỏi cô: “Thử cái gì?”
Cô ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh: “Thử mối quan hệ có thể quang minh chính đại làm loại chuyện này.”
Ngôn Úc im lặng vài giây, anh nắm bờ vai cô kéo cô ra: “Vậy Chu tổng thì sao?” Anh híp mắt, “Cô Giang chẳng phải mang lòng yêu sâu đậm với Chu tổng ư?”
“Mục tiêu của tôi từ trước đến nay chưa từng thay đổi, vẫn là Chu tổng.” Ý cười trong mắt Giang Lăng không giảm, “Cơ mà chuyện này hình như không có mâu thuẫn nhỉ?”
“Cho nên cô Giang coi tôi là cá trong hồ cá sao?” Ngôn Úc cười khẩy, âm thanh lạnh lùng còn mang vẻ mỉa mai, “Cô Giang không sợ những lời này của mình sẽ truyền tới tai Chu tổng ư?”
“Phải không? Nếu là vậy,” Giang Lăng cười vui sướng, cô ngẩng đầu lại hôn một cái lên khóe miệng anh, hạ giọng nói, “Thế anh Ngôn cũng nên cẩn thận đó.”
“Dù sao,” cô dừng một chút, “Chúng ta chính là đồng phạm.”
“Đồng phạm.” Ngôn Úc lặp lại từ này, phát ra một tiếng cười nhạo nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Anh buông cô ra, sắc mặt khôi phục vẻ điềm tĩnh.
“Cầm lấy.” Ngôn Úc vươn tay lấy qua bó hoa hồng champagne đặt ở một bên nhét vào trong lòng cô.
“Cô Giang không biết uống rượu thì lần sau đừng miễn cưỡng bản thân, để tránh say rượu hỏng việc.” Anh hờ hững nói.
Giang Lăng làm lơ lời anh, cô cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, hơi bất ngờ: “Sao anh Ngôn đột nhiên tặng hoa cho tôi?”
Mười một đóa hoa hồng champagne, xung quanh phối thêm lá cây và hoa baby tô điểm, bên trong còn kẹp một tấm thẻ.
Cô cầm lên tấm thẻ trên bó hoa, phần đề chữ trên đó lại là —— “Chu Dư Ngôn”.
Nét chữ ký tên mạnh mẽ lưu loát.
Giang Lăng ngẩng đầu, hơi kinh ngạc: “Chu tổng tặng cho tôi?” Cô cất lại tấm thẻ rồi hỏi, “Anh Ngôn, hôm nay Chu tổng cũng đến à?”
“Không có.” Ngôn Úc lời ít ý nhiều.
Giang Lăng làm như nghi hoặc: “Thật ư? Vậy tại sao mỗi lần thi đấu Chu tổng đều tặng hoa cho tôi, nhưng lại không bằng lòng gặp tôi?”
“Vì sao không gặp em.” Ngôn Úc liếc nhìn cô, lạnh lùng nói, “Cô Giang nên hiểu rõ trong lòng.”
Giang Lăng nói: “Tôi không hiểu, Anh Ngôn có thể nói rõ không?”
Hai tay Ngôn Úc đút túi chậm rãi đi về phía cô, anh dừng lại bên cạnh cô rồi cất giọng lạnh tanh: “Những gì em làm Chu tổng đều thấy cả.”
Giang Lăng quay đầu nhìn anh, không để ý cười cười: “Thế ư?”
Thang máy đúng lúc tới tầng lầu, cánh cửa mở ra.
Trong thang máy không có ai, Ngôn Úc không nói tiếp lập tức đi vào thang máy.
Giang Lăng thu tầm mắt theo anh đi vào trong.
Bấm vào tầng lầu muốn đến, cửa thang máy đóng lại.
Giang Lăng từ tốn cất tiếng: “Anh Ngôn, đáp án của anh đâu?”
“Đáp án gì?” Khóe mắt Ngôn Úc lướt nhìn cô.
Giang Lăng hỏi: “Đề nghị ban nãy của tôi, anh cảm thấy thế nào?”
Ngôn Úc làm như nhớ ra, anh thu hồi tầm mắt cất giọng lạnh lùng: “Chờ khi em có thể xác định người em thật sự cần là ai, tôi sẽ cho em đáp án.”
“Nếu vậy chuyện hôm nay anh Ngôn coi như chưa từng xảy ra đi.” Giang Lăng thu hồi tầm mắt, cô nhìn bó hoa trong tay bình tĩnh nói, “Thật xin lỗi, ban nãy tôi lỡ lời rồi.
Chúng ta hãy tiếp tục giữ mối quan hệ hiện tại đi.”
Cảm xúc trong mắt Ngôn Úc khó mà phân biệt, một lát sau anh lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.” Ánh mắt anh chuyển sang con số đang nhảy trên