Di động cầm trong tay theo khe hở tuột ra rơi xuống đất, phát ra một tiếng bộp.
“A a a a!”
Âm thanh điện thoại rớt xuống khiến Giang Nhuy bừng tỉnh.
Cậu nhảy dựng lên, chẳng thèm nhặt lên di động mà nghiêng người trốn phía sau Ngôn Úc.
Cậu dè dặt ló đầu nhìn về phía Giang Lăng: “Chị! Chị đến hồi nào thế?”
Giang Lăng cười tươi nhìn cậu, âm thanh dịu dàng ôn hòa: “Ngay lúc em nói ‘nữ ma đầu’ lần thứ nhất.”
Xong đời, những lời ban nãy của cậu chẳng phải đều bị nghe hết rồi à?
Giang Nhuy cố gắng nhẫn nhịn nỗi xung động muốn nhét tay vào miệng, cậu cố gắng trưng ra nụ cười trừ.
“Ha ha, ha ha…” Cậu cười gượng hai tiếng, định lừa cho qua cửa, “Chị à, chị thi xong rồi hả? Thuận lợi chứ?” Nói xong cậu lại co ro phía sau Ngôn Úc.
“Cũng ổn.” Giang Lăng lời ít ý nhiều.
Cô không để ý tới Giang Nhuy nữa, ánh mắt chuyển sang Ngôn Úc, cười nói: “Anh Ngôn muốn biết chuyện của tôi, sao không trực tiếp hỏi tôi?”
Ngôn Úc đứng dậy một cách chầm chậm: “Vậy nếu tôi hỏi, cô Giang sẽ cho tôi biết chứ?”
Giang Nhuy chộp đúng thời cơ, cậu dời ra sau hai bước, âm thầm rời khỏi phạm vi tầm mắt của hai người.
“Chị, anh Ngôn, em đột nhiên nhớ ra mình còn việc khác, em về trước, anh chị tiếp tục trò chuyện ——”
Cậu co cẳng muốn chạy, nhưng bị Giang Lăng gọi lại.
“Đứng lại.”
Bàn chân nhấc lên run rẩy đặt xuống bị ép quay về, Giang Nhuy khốn khổ xoay người lại…
“Chị còn việc gì ạ?” Cậu nhìn Giang Lăng, nở nụ cười nịnh nọt, khát khao được sống sót.
Ánh mắt Giang Lăng nhìn xuống mặt đất, cô từ tốn cất tiếng: “Di động của em rớt kìa, đừng ném rác lung tung.”
“A phải phải.”
Giang Nhuy mau chóng trở về khom lưng nhặt di động lên, nhưng cậu luống cuống tay chân làm rớt liên tục mấy lần.
Cho đến lần thứ năm mới thuận lợi nhét di động vào trong túi.
“Vậy em đi trước, tạm biệt chị!” Giang Nhuy bỏ lại một câu rồi chạy trối chết.
Ngôn Úc nhìn bóng lưng cậu, anh nở nụ cười: “Em trai của cô Giang rất thú vị.”
“Không ngờ anh Ngôn và Tiểu Nhuy trò chuyện vui vẻ như vậy.” Giang Lăng nói, “Tôi còn tưởng rằng người có tính tình như anh Ngôn sẽ không chịu được sự ồn ào của Tiểu Nhuy.”
Ngôn Úc cười nhạt, nói: “Ban nãy tôi có xem phần diễn tấu của cô Giang, rất xuất sắc.”
Giang Lăng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Ngôn Úc chậm rãi thu lại ý cười, lặng lẽ nhìn cô.
Giang Lăng nghi hoặc: “Anh Ngôn? Sao thế?”
Ngôn Úc nhìn cô thật sâu: “Bởi vì phải quay về thừa kế gia nghiệp, nhất định phải dừng sự nghiệp diễn tấu sao?”
Giang Lăng nói: “Tôi nhớ lần trước có nhắc tới việc này với anh Ngôn, nếu đã tuyên bố với bên ngoài thì điều đó đã trở thành sự thật được thành lập.”
Yên lặng trong chốc lát.
“Tôi hiểu rồi.” Ngôn Úc thu hồi tầm mắt, anh dừng một chút rồi hỏi, “Vậy bây giờ cô Giang còn cần trợ lý không?”
Giang Lăng hơi kinh ngạc: “Vì sao anh Ngôn đột nhiên hỏi vậy?”
Ngôn Úc nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ về đề nghị lần trước của cô Giang, tôi bằng lòng đến giúp đỡ.”
Giang Lăng híp mắt: “Nhưng mà chẳng phải anh Ngôn không muốn đổi nơi làm việc sao?”
Ngôn Úc đáp: “Nếu cô Giang chấp nhận, tôi có thể làm bán thời gian.”
Giang Lăng nói: “Nhưng tôi đã tìm được người thích hợp.”
Ngôn Úc khựng lại, màu mắt u ám: “Là cô Chu Vận Ninh à?”
“Phải, anh Ngôn biết rồi ư?” Giang Lăng làm như kinh ngạc.
Cảm xúc trên khuôn mặt Ngôn Úc không rõ ràng: “Cô Giang nghĩ kỹ chưa? Cô Chu Vận Ninh không có bất cứ kinh nghiệm thực tế nào, về mặt giúp đỡ việc kinh doanh e là không giúp được gì cho cô Giang.”
Giang Lăng nói: “Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi thì không cần dùng.
Vận Ninh là em gái của Chu tổng, hơn nữa tốt nghiệp trường kinh doanh nổi tiếng, tôi sẵn lòng tin tưởng năng lực của em ấy.
Tuy rằng tôi rất hy vọng có thể có được một trợ thủ đắc lực như anh Ngôn, đúng là có chút tiếc nuối.” Cô dừng một chút làm như tiếc hận, “Tôi chỉ có ngân sách thuê được một vị trợ lý, có lẽ không trả nổi tiền lương khiến anh Ngôn hài lòng.”
“…” Ngôn Úc cụp mắt điều chỉnh tâm trạng, giọng điệu hờ hững không nghe ra cảm xúc gì, “Thế à? Vậy thì đáng tiếc quá rồi.”
“Quả thật rất đáng tiếc.” Giang Lăng lặng lẽ nói sang chuyện khác, “Tối nay anh Ngôn rảnh không?”
Ngôn Úc ngước mắt: “Cô Giang có việc sao?”
Giang Lăng cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, buổi tối tôi mời anh Ngôn ăn cơm nhé?”
Ngôn Úc khựng lại rồi đáp: “Được.”
Giang Lăng nhoẻn miệng cười: “Tôi nhớ nơi này cách tháp Minh Châu rất gần, chúng ta đến nhà hàng xoay vòng ở tháp Minh Châu thế nào?”
“Cô Giang quyết định là được.”
Ngôn Úc vừa dứt lời, một âm thanh đột nhiên truyền tới.
“Lăng Lăng, hóa ra chị ở đây.”
Chu Vận Ninh từ thang máy đi ra, cô ấy bước nhanh về phía Giang Lăng, khoác tay cô: “Em tưởng chị về phòng rồi, ban nãy còn chạy lên tìm chị.”
Làm như mới để ý tới Ngôn Úc, cô ấy kề sát cô, thấp giọng hỏi: “Sao Ngôn Úc cũng ở đây?”
“Chị ra ngoài hít thở không khí trong lành, đúng lúc gặp được anh Ngôn.” Giang Lăng mỉm cười giải thích, “Lần trước chị còn nợ ân tình của anh ấy, đang định mời anh ấy ăn cơm.”
Chu Vận Ninh sửng sốt: “Ăn cơm hả? Em đi cùng được không?”
Giang Lăng nhìn sang Ngôn Úc: “Em hỏi ý kiến của anh Ngôn xem?”
“Trợ lý Ngôn, tôi có thể đi cùng không?” Chu Vận Ninh dời ánh mắt sang Ngôn Úc, cười tủm tỉm hỏi, “Thêm một người nữa, anh chắc là không ngại chứ?”
Ánh mắt của cô ấy rõ ràng mang theo sự uy hiếp.
Ngôn Úc im lặng.
Khóe mắt Chu Vận Ninh thấy được gì đó, cô ấy lập tức gọi lại người kia: “Đúng rồi, Đệ Đệ cũng đi cùng đi!”
Giang Nhuy đi rồi lại trở về bị bắt được, cậu nhất thời ngớ ra.
“A? Hả?”
Giang Lăng nhìn Giang Nhuy hỏi: “Tiểu Nhuy, chẳng phải em đi rồi à?”
Giang Nhuy phản ứng lại: “Không phải, em định ra ngoài mua chút gì ăn, buổi tối ——”
Chu Vận Ninh nói: “Không cần mua, buổi tối bọn tôi định ra ngoài ăn, cậu cùng đi luôn nhé.”
Giang Nhuy theo phản xạ có điều kiện liên tục xua tay lắc đầu: “Không không không, tôi không ——”
Chu Vận Ninh: “Đi đi, coi như chúc mừng Lăng Lăng trước.” Cô ấy vừa mỉm cười nhìn Ngôn Úc, vừa ám chỉ, “Đông người náo nhiệt, trợ lý Ngôn chắc là không để ý chứ?”
“…”
Giang Nhuy cố gắng tìm cớ: “Các người muốn đi đâu? Buổi tối em còn phải tập dượt với thành viên trong nhóm, nếu xa quá…”
Giang Lăng nói: “Bọn chị muốn đến nhà hàng xoay vòng ở tháp Minh Châu.”
Giang Nhuy nghe thế, bước chân nhất thời không di chuyển nữa: “Khoan đã, là nhà hàng xoay vòng chỉ tiếp khách VIP kia hả?”
Nhà hàng xoay vòng ở tháp Minh Châu là nhà hàng món Tây nổi tiếng ở thành phố B, thuộc về tập đoàn Quân Trạch.
Nhà hàng này chỉ tiếp đãi hội viên có thẻ khách quý, nhưng dù là thế người hẹn trước mỗi ngày chỉ nhiều không ít.
Giang Nhuy hơi kinh ngạc: “Chính là cái nhà hàng ra quy định phải hẹn trước phải không?”
Giang Lăng nói: “Chị có thẻ VIP đặc biệt, được miễn xếp hàng hẹn trước, là Tầm Tầm cho chị.”
“Đệ Đệ, cậu