Tình cảnh này hết sức xấu hổ.
Lúc này Chu Vận Ninh xấu hổ đến mức ngón chân sắp cạy ra lỗ hổng trên mặt sàn, nhưng Giang Nhuy còn ngạc nhiên hỏi: “Cô Chu, đây là tiểu thuyết do cô viết ư?”
Chu Vận Ninh: “…”
Bộ lọc thần tượng của cô ấy đối với Giang Nhuy đã vỡ vụn không thể nào gắn lại được.
“Đương, đương nhiên không phải!” Chu Vận Ninh che di động, cực lực phủ nhận, “Tôi chỉ bất cẩn mở ra quyển tiểu thuyết này.”
Giang Nhuy ngẩng đầu: “Nhưng mà ‘Ninh Ninh bất khuất’, bút danh tác giả này giống tên của cô đó.”
Chu Vận Ninh: “…”
Hồi học cấp ba, Chu Vận Ninh trầm mê tiểu thuyết trên mạng, lén đăng ký một tài khoản trên Tấn Giang, cô ấy luôn dùng người anh họ Chu Dư Ngôn luôn áp bách mình làm nguyên mẫu, viết một tiểu thuyết.
Nhưng con người cô ấy không có chút nghị lực nào, tiểu thuyết chỉ viết đoạn mở đầu rồi bỏ hố.
“Cái này tuyệt đối chỉ là trùng hợp thôi!”
Chu Vận Ninh lén nhìn Giang Lăng, nhanh chóng cất lại di động rồi bắt buộc chuyển đề tài: “Đệ Đệ, cậu có thể giúp tôi một việc không?”
Sự chú ý của Giang Nhuy bị chuyển đi: “Việc gì?”
Chu Vận Ninh nói: “Quan hệ giữa cậu và Ngôn Úc không tệ đúng không?”
Giang Nhuy theo bản năng gật đầu, nghi hoặc: “Thì sao?”
Chu Vận Ninh nhét chìa khóa vào tay cậu, nói: “Cậu đi qua phòng anh ta, giúp tôi trả lại chìa khóa cho anh ta, được chứ?”
Giang Nhuy sửng sốt: “Được, chỉ là ——”
“Vậy đi.”
Chu Vận Ninh không nói thêm gì nữa, cô ấy nắm bờ vai Giang Nhuy xoay người cậu lại, đẩy cậu đi ra bên ngoài, cô ấy vừa híp mắt cười vừa nói: “Đã trễ thế này, tôi là một cô gái đi gõ cửa phòng anh ta cũng không tiện.”
“Hả? Đợi đã…”
Chu Vận Ninh nói: “Phòng anh ta nằm ở tầng cao nhất, tầng cao nhất chỉ có một phòng, cậu đi thẳng lên đó là được.
Việc này nhờ cậu nhé, đưa chìa khóa xong sớm thì trở về nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Cô ấy nói một hơi rồi đóng cửa lại, dứt khoát khóa cửa lại.
Chu Vận Ninh xoay người trở về bên trong, thở phào một hơi thật dài.
Cô ấy ngồi trở lại sô pha, nhìn sang Giang Lăng: “Lăng Lăng, em cuối cùng coi như biết tại sao chị muốn gọi em trai chị là ‘tên ngốc’ rồi.” Nói đến đây, cô ấy lại thở dài, “Cậu ấy khờ vậy, lỡ như sau này bị người ta bán thì làm sao?”
Giang Lăng mỉm cười không nói gì.
Chu Vận Ninh: “Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Đúng rồi,” cô ấy kéo về chủ đề chính, dè dặt nhìn Giang Lăng, giọng điệu mang theo chút mất tự nhiên, “Chu Dư Ngôn kia… em chỉ là đưa ra ví dụ, chỉ là ví dụ thôi, chị hiểu chứ?”
Giang Lăng cười cười, nghe theo: “Chị hiểu.”
“Chị hiểu là tốt rồi.”
Chu Vận Ninh nhẹ nhàng thở ra: “Em chỉ muốn nói với chị, cái tên Chu Dư Ngôn kia không phải người tốt.” Chẳng biết nghĩ tới cái gì, cô ấy mau chóng bổ sung, “Còn nữa, cái tên Ngôn Úc kia cũng vậy.”
“Hở?” Giang Lăng làm như nghi hoặc, “Anh Ngôn có vấn đề gì sao?”
“Chu Dư Ngôn không phải người tốt, Ngôn Úc kia lại càng không tốt gì.” Chu Vận Ninh nói chắc chắn, “Mỗi lần Chu Dư Ngôn chơi xong vứt bỏ phụ nữ thì đều do anh ta phụ trách thu dọn.”
“Còn vậy à?” Giang Lăng kinh ngạc.
Chu Vận Ninh hết sức khẳng định: “Đúng vậy! Chị cũng rất bất ngờ phải không?”
Giang Lăng có chút khó hiểu: “Nhưng anh Ngôn không phải là trợ lý của Chu tổng sao?”
“Anh ta chính là…cái loại trợ lý lo tới mọi việc.” Chu Vận Ninh đảo mắt suy nghĩ, nói tiếp, “Chị cũng biết mà, Chu Dư Ngôn ném mọi việc cho Ngôn Úc xử lý, không chỉ về công việc còn bao gồm cả đời sống, ngay cả phụ nữ cũng… Nếu chị là đàn ông, trong lòng có một người đẹp, chị có thể ngồi ôm mà không nghĩ lung tung không? Dù sao quan hệ giữa hai người họ loạn lắm, chị nói xem có hoang đường không?”
“Em có thể nhìn ra, cái tên Ngôn Úc kia tuyệt đối có ý xấu với chị.
Chị không biết đâu, hôm qua sau khi chị uống say, anh ta còn ——” Cô ấy nhận ra mình lỡ miệng nên vội vàng im bặt.
Giang Lăng tỏ vẻ nghi vấn, hỏi tới: “Hôm qua sau khi chị uống say thì làm sao?”
“Không có gì, dù sao chị cũng phải cẩn thận.”
Chu Vận Ninh che giấu, khựng lại một chút: “Chị muốn tìm anh ta hợp tác thì bàn chuyện công việc là được rồi, nhất thiết đừng tìm anh ta nói chuyện tình cảm, cũng đừng cho anh ta bất cứ cơ hội nào.
Lúc tiếp xúc với anh ta chị cũng phải cẩn thận, đặc biệt là khi ở riêng với nhau.
Chị biết không?”
“Chị biết rồi.” Giang Lăng suy nghĩ vài giây, đồng ý.
“Chị biết là tốt rồi.” Chu Vận Ninh gật đầu rồi chuyển đề tài, “Có hơi nóng, em vừa toát mồ hôi nên đi tắm trước đây.”
“Được.”
Chu Vận Ninh đứng dậy đi vào trong phòng, Giang Lăng cầm lên trà sữa mùi đào trên bàn, cô cắm ống hút vào rồi hút một ngụm.
Cô hơi híp mắt, còn rất ngọt đấy.
***
Giang Nhuy bị nhốt ngoài cửa vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Cậu cầm chìa khóa xe đứng ở cửa, qua một hồi lâu mới chậm rãi xoay người đi về phía thang máy.
Giang Nhuy vào thang máy đi lên tầng cao nhất, dễ dàng tìm thấy phòng của Ngôn Úc —— tầng cao nhất là phòng Tổng thống, cả tầng chỉ có một phòng.
Giang Nhuy đi tới trước cửa bấm chuông cửa, chỉ chốc lát sau cánh cửa mở ra, Ngôn Úc xuất hiện ở cửa.
Không đợi anh cất tiếng, Giang Nhuy đã đưa chìa khóa xe trước, cũng nói rõ mục đích đến: “Anh Ngôn, em xin lỗi đã muộn rồi còn quấy rầy anh.
Em giúp cô Chu tới trả chìa khóa xe cho anh.”
Ngôn Úc nhận lấy chìa khóa, làm như tùy ý hỏi một câu: “Cậu từ chỗ chị cậu tới sao?”
Giang Nhuy gật đầu: “Phải ạ.”
Ngôn Úc hỏi: “Chị cậu có dặn nói gì không?”
“Chị em chị ấy ——” Không biết nghĩ tới gì đó, Giang Nhuy theo bản năng đè thấp giọng, giọng điệu cũng trở nên dè dặt, “Ban nãy chị em hình như trông rất tức giận, anh Ngôn, em có khả năng không nhìn thấy mặt trời của ngày mai không?”
Ngôn Úc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì là, thì là,” Giang Nhuy ấp úng một lúc lâu, kể chuyện đã xảy ra, “Ban nãy em đi tìm chị em, nhìn thấy chị ấy đang cầm một con ếch đồ chơi, em thuận miệng hỏi là ai cho chị ấy.” Nhớ lại tình hình ban nãy, cậu tỏ vẻ nghĩ mà sợ, “Nhưng mà, nhưng mà chị em lại nói ‘là anh rể em tặng’.”
“Hửm?” Ngôn Úc khựng lại, lặp lại lời cậu, “Anh rể?”
“Đúng vậy.” Giang Nhuy không để